CÔ VỢ BƯỚNG BỈNH MUA MỘT TẶNG HAI

Chương 1435

Một lúc sau cô cuối cùng cũng nhớ ra, người này chính là Phỉ Nhi.

Cô ta đến bệnh viện chắc là đến thăm Bà Bắc Minh.

Bà Bắc Minh nằm viện rồi, bản thân có phải cũng nên dẫn tụi nhỏ đến thăm không?

Nhưng vừa nghĩ đến vụ án trên tay mình, cô khẽ thở dài. Vẫn là qua vài ngày nữa rồi nói tiếp.

Cô đến phòng bệnh VIP mà mẹ nằm, đẩy cửa ra thì nhìn thấy bác sĩ đang tiến hành kiểm tra cho mẹ.

Cô chỉ đành ở phòng quan sát chờ đợi, một lúc sau bác sĩ từ trong phòng bệnh đí ra, nhìn thấy Cố Tịch Dao đứng ở đó, khẽ gật đầu với cô: “Cô Cố.”

Cố Tịch Dao mỉm cười với bác sĩ, sau đó cũng gật đầu: “Bác sĩ, xin hỏi bệnh tình của mẹ tôi như thế nào rồi?”

Trên mặt của bác sĩ treo nụ cười, ông ta nhìn Cố Tịch Dao nói: “Bởi vì hôm nay quá muộn rồi, chúng tôi vốn dĩ định ngày mai nói tin tức tốt này cho cô. Không ngờ cô đến rồi.”

Cố Tịch Dao nghe thế thì lông mày đang nhíu lại lập tức giãn ra, xem ra hôm nay đến đúng lúc rồi.

Cô ta vội nói: “Xin hỏi bác sĩ rốt cuộc có tin tức tốt gì?”

“Bà Lục Lộ lúc sẩm tối, khi chúng tôi thay thuốc cho bà ấy, phát hiện bà ấy đã bắt đầu có ý thức, chắc rất nhanh bà ấy có thể tỉnh lại rồi.” Bác sĩ khẽ mỉm cười nói.

Cố Tịch Dao mở to mắt, cô có hơi không dám tin vào tai mình. Hai tay cô nắm chặt cánh tay mình: “Bác sĩ, xin bác sĩ nói lại lần nữa.”

Bác sĩ khẽ mỉm cười: “Tôi nói bà Lục Lộ đã bắt đầu có ý thức, tôi đoán chắc cô sẽ rất nhanh tỉnh lại. Mau đi thăm mẹ cô đi. Ha ha.”

Tin tức tốt này đến thật quá đúng lúc, cô lập tức cảm thấy mây đen đầy trời đều tản ra.

“Cảm ơn, cảm ơn bác sĩ.” Cô vội vàng xoay người đi về phòng bệnh.

Cô đến trước giường bệnh của Lục Lộ, nhìn mẹ.

Trên mặt cô mang theo nụ cười, nhưng trong mắt đã lại tràn ngập nước mắt.

Mẹ lúc này hai mắt vẫn nhắm nghiền, có thể nghe thấy hô hấp của bà ta rõ ràng rất bình ổn.

Từ từ, cô cầm chiếc ghế qua, ngồi bên cạnh giường.

Đưa tay khẽ khàng nắm lấy một tay của Lục Lộ.

“Mẹ, con là Dao. Hôm nay nghe thấy bác sĩ nói mẹ đã bắt đầu có ý thức. Mặc dù không biết mẹ còn phải đợi bao lâu mới có thể tỉnh lại, nhưng con thật sự rất vui.”

Cố Tịch Dao nói rồi, nước mắt cuối cùng cũng rơi xuống.

Sau khi cô đưa tay lau sạch nước mắt, sau đó lại nở nụ cười: “Mẹ, mẹ có biết không, tiểu bảo bối đã được đón về rồi. Mẹ bây giờ đã có hai cháu trai một cháu gái rồi. Hai ngày nay con đang bận xử lý một vụ án, đợt hai ngày nữa con dẫn tụi nhỏ đến thăm mẹ có được không…”

Cố Tịch Dao ở trong phòng bệnh nói chuyện với Lục Lộ, lúc này cửa phòng bệnh bên ngoài mở hé ra một khe. Có một đôi mắt thông qua khe hở nhìn vào bên trong.

Mặc dù không nghe thấy bên trong nói cái gì, nhưng nhìn ra được Cố Tịch Dao ở bên trong có bộ dạng rất thân mật với người phụ nữ nằm trên giường.

Một lúc sau, tiếng bước chân trên hành lang truyền đến, người đó lại đóng cửa phòng lại, kéo chiếc mũ lưỡi chai xuống thấp.

Bình luận

Truyện đang đọc