Chương 1687
Trên đỉnh đầu mọi người lập tức xuất hiện đàn quạ bay qua…
Cố Tịch Dao đi tới trước mặt Cửu Cửu, ngồi xổm xuống nhìn khuôn mặt non nớt của con bé, khẽ vỗ đầu con bé: “Bảo bối nhỏ, con học những thứ này ở đâu?”
“Dạ…” Cửu Cửu cắn ngón tay, cau mày suy nghĩ: “Ton nhìn thấy trong tivi.”
Phim truyền hình bây giờ đều có tiết mục này, vì để thu lượt xem mà trở nên không có hạn cuối như vậy. Người lớn thấy thì cười cho qua, nhưng trẻ con có lúc sẽ vô ý ghi nhớ vào đầu.
“Bảo bối nhỏ, bây giờ con còn nhỏ, rất nhiều chuyện con không hiểu. Sau này xem tivi chỉ cho phép xem phim hoạt hình, những thứ khác không được xem, có biết không?”
Cửu Cửu gật đầu thật mạnh: “Cửu Cửu là ton ngoan của mẹ, mẹ kêu Cửu Cửu làm gì thì Cửu Cửu làm cái đó. Không làm mẹ tức giận.”
“Ừa, đây mới là đứa trẻ ngoan. Đến đây, để mẹ hôn một cái. Chụt…”
Nói dọn nhà liền dọn nhà, Lạc Kiều cũng rất nhanh chóng, mặc dù đang mang thai nhưng tay chân vẫn rất nhanh nhẹn.
Lại thêm có Anna và Cố Tịch Dao giúp đỡ, mấy vali đồ nhanh chóng được sửa soạn xong.
Vân Chi Lâm thấy mình giữ thế nào cũng không được: “Các cô gái, vậy để tôi tiễn các cô đoạn đường cuối cùng đi.”
Rất nhanh, hai chiếc xe đã lái tới ‘Phẩm Hoan biệt uyển” dưới sườn núi.
Đi vào chung cư này, giống như đi vào một thành phố khác, cây xanh và cỏ ở khắp mọi nơi chính là một đặc điểm nổi bật ở đây. Màu xanh ở chung cư chiếm đến hơn 80% diện tích.
Ở đây đã hình thành khí ô-xy tự nhiên.
Từ nhà trẻ đến trường học, từ cửa hàng tạp hóa nhỏ đến những siêu thị lớn nổi tiếng đều có, còn có các bệnh viện lớn cũng thành lập các chi nhánh ở đây. Thậm chí ở trung tâm của chung cư còn có một công viên có diện tích không nhỏ.
Ở đây hoàn toàn có thể làm một khu dân cư biệt lập, có thể đáp ứng hầu hết các nhu cầu của cuộc sống.
Ngay bên cạnh công viên có mấy dãy biệt thự, ngôi nhà mà Bắc Minh Quân tặng cho Hình Uy cũng ở đây.
Đây là một biệt thự 3 tầng phong cách Châu Âu hướng ra hồ, có một chiếc cổng nhỏ và một cái sân nhỏ, hai chiếc xe đỗ ở bên trong nhưng vẫn còn thừa rất nhiều chỗ.
Xuống xe, Lạc Kiều tham lam hít một hơi: “Ở đây đúng là quá thoải mái rồi, giống như một thế giới thần tiên vậy. Trước đây tôi đã từng nghe đến chỗ này, nhưng vẫn luôn nghĩ là nó chẳng qua chỉ một mánh khóe tuyên truyền, không ngờ lại tốt như vậy. Nhưng những thương nhân khai phá tốt như Bắc Minh Quân ngày càng ít. Hầu hết sau khi lừa được tiền đều không ngó ngàng đến.”
Mặc dù cảm thấy chỗ này rất tốt, nhưng thấy Lạc Kiều khen ngợi Bắc Minh Quân, trong lòng Vân Chi Lâm vẫn cảm thấy có chút khó chịu, anh ta liếc nhìn cô, cô gái này đúng là thấy người ta có ưu điểm hơn người là không quan tâm đến những khuyết điểm của người ta.
“Kiều Kiều, Hình Uy cũng xem như là xứng với cô, giao cho cô một ngôi nhà tốt như vậy. Cô còn ghét bỏ người ta.” Cố Tịch Dao nhân cơ hội này nói giúp Hình Uy mấy lời tốt đẹp.
Lạc Kiều không đánh giá cao chuyện này: “Hừ, cái này là anh ta mua sao? Còn không phải là Bắc Minh Quân tặng anh ta.” Nói xong, cô ta lại chỉ vào bụng mình: “Đây chính là chuyện tốt mà anh ta làm ra.”
“Cô đừng có mà đã được lợi rồi còn khoe mẽ, Bắc Minh Quân không phải là ngọn đèn cạn dầu, có thể ở bên cạnh anh ta nhiều năm như vậy tôi thấy cũng chỉ có Hình Uy. Nếu như không phải anh ấy có thể làm được việc, Bắc Minh Quân đã sớm đuổi anh ấy đi rồi. Cái này cũng là điều mà anh ấy đáng được nhận. Hơn nữa đứa bé trong bụng cô là cô tự chuốc vạ vào mình mà.”
Câu nói của Cố Tịch Dao khiến Lạc Kiều sững sờ.