CÔ VỢ BƯỚNG BỈNH MUA MỘT TẶNG HAI

Chương 1535

Bắc Minh Đông nói xong thì liền quay lưng bỏ đi.

Bắc Minh Khởi Hiên thấy chú ba đi khỏi, chuyện tài sản cứ vậy đi. Anh bước đến trước mặt Bắc Minh Triều Lâm rồi đưa tay đỡ ông: “Ba, chúng ta về thôi.”

Lan Hồng cũng vội tiến đếp giúp một tay, một nhà ba người đi khỏi nhà tổ nhà họ Bắc Minh.

Ở đây lúc này chỉ còn lại Bắc Minh Quân, Cố Tịch Dao, Hình Uy, Phỉ Nhi, Giang Tuệ Tâm và luật sư Thẩm.

“Bà Bắc Minh, giờ cũng muộn rồi, tôi thấy mọi người cũng không còn ý kiến gì về di chúc cua ông cụ Bắc Minh nữa, giờ thôi về xử lí một số việc liên quan, sau đó sẽ thông báo cho mọi người sau. Tôi cũng xin phép ra về đây.” Luật sư Thẩm nói xong cũng xoay người rời đi.

Cố Tịch Dao cũng quay lưng định đi về, song Bắc Minh Quân lại kéo cô lại: “Cô định đi đâu?”

“Tôi muốn về nhà, hôm nay cứ để Trình Trình lại đây đi, ngày mai tôi tới trường học đón thằng bé về cũng được.” Cố Tịch Dao nhìn Bắc Minh Quân rồi nói, giọng lạnh lùng.

Lúc này thì Trình Trình và Dương Dương cũng chạy từ trên lầu xuống.

Hai đứa nghe thấy tiếng xe hơi bên ngoài nên biết chuyện của người lớn đã giải quyết xong.

“Mẹ ơi.” Trình Trình chạy đến bên Cố Tịch Dao.

Dương Dương cũng đang kéo hành lý từng bước từng bước đi xuống dưới lầu. Đến cả Trái Banh cũng đang ngoạm một bọc đồ do Dương Dương gom cho nó.

“Dương Dương làm gì vậy?” Cố Tịch Dao ngạc nhiên nhìn cậu bé.

Bắc Minh Quân xị mặt nhìn Dương Dương, chẳng nhẽ thằng bé này tính bỏ nhà đi sao?

Dương Dương bĩu môi, cau mày nói: “Mẹ, con về với mẹ. Con không muốn ở đây rồi gặp bà nội hư đâu, bà ấy dựa vào đâu mà nói mẹ không tốt? Mẹ là người mẹ tuyệt với nhất trên thế giới. Dù trước kia có xảy ra chuyện gì thì con và Trình Trình đều biết là mẹ bị ép buộc. Tụi con sẽ luôn đứng về phía mẹ.”

Giang Tuệ Tâm nhìn về phía Dương Dương, bà ta tức giận nói: “Đúng là nuôi ong tay áo mà.”

Trình Trình nghe bà nội mắng Dương Dương như vậy thì cũng nổi đóa: “Bà nội, hôm nay bà nội đúng là có hơi quá đáng rồi, lúc ông nội còn bà nội đâu phải là người như thế. Lúc trước mẹ và con tới thăm ông nội, ông nội đã không còn giận gì mẹ con nữa rồi, hơn nữa ông còn nói chuyện với mẹ rất lâu. Bà nội, ông nội đã làm được rồi, tại sao bà lại không thể làm được chứ?”

Những lời của Dương Dương khiến Giang Tuệ Tâm tức giận, còn những lời của Trình Trình mới thật sự khiến bà thất vọng khổ sở, bây giờ bà đang nổi nóng nên cũng mặc kệ lời Trình Trình nói có phải sự thật hay không.

Cả Trình Trình và Khởi Hiên đều do chính tay là nuôi lớn, nhưng hai đứa đúng là biệt một trời một vực mà.

“Trình Trình, uổng công bà yêu thương che chở con từ nhỏ. Bây giờ đủ lông có cánh rồi lại bắt đầu quay ra chỉ trích bà. Đúng là…” Giang Tuệ Tâm nói tới đây thì cũng không kìm được mà rơi lệ.

Nhìn thấy bà nội tức giận đến phát khóc thì Trình Trình cũng cảm thấy bối rối: “Bà nội, thật sự con không có ý đó đâu, ý con là bà đã hiểu lầm mẹ rồi.”

“Hiểu lầm gì chứ, nếu năm ấy cô ta không phải vì tiền thì sao có thể sinh hai đứa với ba con chứ? Cô ta chính là một người tham lam.” Giang Tuệ Tâm cũng không thèm quan tâm nhưng lời này có thể nói ra không, bà ta cứ thế tuôn hết ra.

“Dì Tâm!” Bắc Minh Quân cũng không nhãn nhịn được nữa, anh ũng đã biết trước kia tại sao Cố Tịch Dao lại làm vậy, giờ Giang Tuệ Tâm lại nhắc lại chuyện đó như vết nhơ của cô thì thật đúng là quá đáng.

“Lúc trước đúng là cô ấy vì tiền mới làm vậy, khi đó Nguyện khồn có tiền, cô ấy vì muốn khám bệnh cho Vũ Xuân nên mới làm như vậy.” Bắc Minh Quân nói xong thì Giang Tuệ Tâm lại cười khẩy nói: “Quân, dì đã tận mắt nhìn con trưởng thành, trước nay con đâu hề biết nói dối, nhưng hôm nay lại vì một người phụ nữ như vậy mà bịa chuyện lừa dì. Đừng quên Phỉ Nhi mới là vợ sắp cưới của con!”

“Dì Bắc Minh, dì đừng nói nữa. Tuy con là vợ sắp cưới của anh Quân, nhưng bây giờ anh ấy cũng không còn tình cảm gì với con hết, huống chi di chúc của ông cụ cũng đã nói rõ rồi. Con nên rời khỏi đây thì hơn.” Phỉ Nhi lau nước mắt rồi đứng dậy toan bỏ đi.

Giang Tuệ Tâm túm lấy tay cô ta: “Con muốn đi đâu? Tuy bây giờ ông cụ đã qua đời rồi, nhưng có dì ở đây, không ai có thể đuổi con đi được!”

“Quân, cảm ơn anh hôm nay đã nói giúp cho tôi.” Cố Tịch Dao nhìn thoáng qua Bắc Minh Quân, sau đó cô ngồi xuống ôm ghì lấy hai đứa bé rồi hôn lên mặt chúng: “Bé yêu, cảm ơn các con đã bảo vệ mẹ. Nhưng các con không thể cứ đòi bỏ nhà đi như vậy được, biết không?”

Bình luận

Truyện đang đọc