Chương 1537
Bắc Minh Quân cũng đồng ý với những lời cậu nói, có rất nhiều chuyện xảy ra giữa anh và Cố Tịch Dao đều chỉ vì cô quá thương Vũ Xuân.
Cô hết lòng hết sức vì bọn họ như vậy, đến cuối cùng lại chỉ đổi lấy sự lừa dối đến tàn nhẫn.
“Con nói đúng, mẹ con đúng thật là một người mẹ tốt.” Bắc Minh Quân cũng cảm thán.
Dương Dương ngẩng đầu nhìn Bắc Minh Quân, cậu có vẻ dang rất kinh ngạc. Trong trí nhớ của cậu, ông bố già xấu xa vẫn luôn ức hiếp mẹ, hôm nay ông ấy nói được như vậy chẳng lẽ là mặt trời mọc ở phía tây hay sao?
Bắc Minh Quân đứng dậy bế Dương Dương đặt lên giường: “Hôm nay nhưng lời bà nội nó có hơi quá đáng, làm mẹ tổn thương. Nhưng con cũng không được nói bà ấy như vậy, biết chưa?Thật ra bà ấy cũng rất tốt với con, tuy mọi khi có hơi nghiêm khắc chút, nhưng cũng là vì sự ra đi của Trình Trình thôi, con cũng là cháu của bà ấy, bà ấy muốn con cũng giỏi như Trình Trình vậy, con biết chưa?”
Dương Dương nhíu mày, quả nhiên là mặt trời phải mọc ở đằng đông mới đúng, ông bố già còn chưa nói được vài lời bênh vực mẹ thì đã chuyển sang nói tốt cho bà nội hư rồi.
Cậu lắc đầu nói: “Bà nội thấy con không được như Trình Trình nên mới soi mói phiền hà con như vậy.”
Bắc Minh Quân cũng biết tính thằng bé, chuyện gì một khi đã nhận định thì sẽ vô cùng cố chấp. Chỉ cần nghe có người nói xấu Cố Tịch Dao thì sẽ xem người đó như kẻ địch của mình.
Bây giờ cậu đã có thành kiến với dì Tâm rồi, chỉ có thể dùng thời gian để thay đổi dần.
Nhưng lại nhớ đến thái độ của dì tâm hôm nay…
Bắc Minh Quân nhíu mày, bà đã hiểu lầm Dao quá nhiều. Xen ra phải tìm một dịp nào đó để nói chuyện với bà ấy mới được.
“Được rồi, bây giờ con hãy ngủ một giấc thật ngon đi. Có chuyện gì chúng ta nói sau.” Bắc Minh Quân nói xong liền quay lưng đi khỏi phòng cậu.
Phỉ Nhi thấy mọi người trong phòng khách đã về gần hết, đây là cơ hội tốt để cô ta thể hiện trước mặt Giang Tuệ Tâm.
Co ta xoay người đi khỏi, không bao lâu sau đã bưng một cái chén đi tới trước mặt Giang Tuệ Tâm.
“Dì Bắc Minh, đừng giận nữa. Chén trà hạ hỏa này là do chính tay con pha đó.”
Giang Tuệ Tâm nhận lấy chén trà từ trên tay Phỉ Nhi, bà ta gật đầu: “Bây giờ chỉ có con là ngoan nhất. Nào, ngồi xuống cạnh dì đi.”
Phỉ Nhi mỉm cười, cô ta ngồi xuống bên cạnh Giang Tuệ Tâm, miệng nói: “Dì Bắc Minh, sẽ có một ngày bọn nhỏ hiểu được tấm lòng của dì thôi.”
Giang Tuệ Tâm uống một ngụm trà rồi thở dài một tiếng: “Aiz… chỉ mong sẽ có một ngày như vậy. Nhưng mà cô ta đúng là diễn hay thật, trẻ con không hiểu chuyện thì không nói làm gì, ngay cả Quân còn nói tốt chó cô ta, nó đã quen rằng trước kia dì từng đối xử với nó thế nào rồi.”
“Dì Tâm, dì đối xử tốt với con con vẫn luôn khắc ghi trong lòng.” Bắc Minh Quân vừa nói vừa bước xuống lầu.
Phỉ Nhi vừa nghe thấy tiếng Bắc Minh Quân thì cứng cả người lại, rồi cô ta vội đứng lên quay đầu nhìn về phía cầu thang.
Bắc Minh Quân bước vào phòng khách rồi bước đến trước mặt Giang Tuệ Tâm: “Dì Tâm, dì đã hiểu lần Dao rồi, lúc trước con không phải nói tốt cho cô ấy mà chỉ là nói lại kết quả điều tra của mình thôi. Cho nên con mong sau này thái độ của dì sẽ bớt gay gắt đi. Vậy thì mấy đứa nhỏ cũng sẽ không giận gì dì nữa.”
Giang Tuệ Tâm nhìn Bắc Minh Quân, bà nhếch mép nói: “Quân, dì cần thiết phải đối xử tốt với cô ta sao? Tiền trao cháo múc, lúc trước dì cũng vì muốn tốt cho con nên mới làm vậy thôi, giờ con không nghĩ đến long tốt của dì, còn nói dì làm sai. Đúng, cho dù những điều con nói là thật thì đã sao chứ? Không lẽ còn muốn dì bưng trà rót nước cho cô ta sao? Còn về Trình Trình và Dương Dương, chúng nó coi dì như bà cũng được, mà không quan tâm thì cũng chẳng sao. Dì cũng chẳng để ý, bây giờ dì chỉ nhận một mình Khởi Hiên là cháu ngoan thôi.”