CÔ VỢ BƯỚNG BỈNH MUA MỘT TẶNG HAI

Chương 1620

Ở trong hai chiếc xe của Vân Chi Lâm và Cố Tịch Dao ngoại trừ vài người thì đều bị nhét chật ních.

Sau khi bọn họ di chuyển món đồ cuối cùng vào trong phòng, Vân Chi Lâm mới thở dài một hơi: “Mọi người đi ra ngoài đi, ngoại trừ những vật dụng thiết yếu hàng ngày, chẳng lẽ không thể mang theo ít đồ được? Em nhìn xem thử đi, chuyển muốn hết cả cái nhà của em đến đây luôn.”

“Có phải là anh đã hối hận rồi hay không? Nói cho anh biết nha, những vật dụng này đều có tác dụng hết đó, anh cũng đừng có quên hiện tại ở chỗ của anh còn có một người phụ nữ đang mang thai.” Cố Tịch Dao nhìn anh, dáng vẻ đang phát biểu giống như là ông chủ đang dạy dỗ nhân viên của mình.

Lạc Kiều cười hì hì chạy chậm đến bên cạnh của Vân Chi Lâm, kéo cái tay ra khoác lên trên cánh tay của anh ta, giống như là một em gái nhỏ đang làm nũng với anh trai: “Sư huynh, vẫn may là có anh cho em mượn phòng để ở, đến lúc đó bổn cô nương sẽ đền đáp cho anh thật xứng đáng.”

“Nè, bây giờ em cẩn thận một chút đi, hiện tại là tình huống như thế nào rồi hả, còn chạy tới chạy lui giống như đứa bé. Đừng có quá đắc ý nha, chuyện của em để sau này anh có thời gian rảnh thì sẽ giải quyết, hơn nữa chỗ này của anh cũng không phải là để cho em thuê không.” Vân Chi Lâm sa sầm mặt nhìn Lạc Kiều.

“Ủa, không phải nghe Tịch Dao nói đây là giúp đỡ bạn bè hả? Sao đến chỗ anh thì lại lật lọng rồi, không nhìn ra nha, mấy năm nay anh cũng đã học được một thân đầy mùi tiền. Thôi bỏ đi, đã như thế này thì em vẫn nên trở về chỗ của mình ở tốt hơn, ít nhất không cần phải nhìn sắc mặt của anh.” Đầu tiên là Lạc Kiều kinh hãi, tiếp theo đó gương mặt xinh đẹp kéo căng, quay người lại muốn trở về phòng lấy đồ của mình.

Cố Tịch Dao kéo Lạc Kiều lại, cảm xúc của người phụ nữ mang thai luôn không ổn định: “Kiều Kiều, trước tiên em nghe Chi Lâm nói cái gì đã, nếu như em không đồng ý thì đi cũng không muộn mà.” Nói xong, cô lại nhìn Vân Chi Lâm, trong đầu của anh đang muốn làm cái gì đây?

Vân Chi Lâm nói: “Yêu cầu của anh rất đơn giản, đó chính là phải ngoan ngoãn ở đây, không cho phép đi lung tung khắp nơi, cũng không cho phép làm căn phòng của anh hỗn loạn, càng không cho phép sau khi anh về nhà mà la lối ồn ào làm ảnh hưởng đến công việc của anh.”

Lạc Kiều nhìn Vân Chi Lâm, chớp chớp đôi mắt to mấy lần: “Chỉ những chuyện này thôi hả?”

“Chỉ những thứ này thôi, có phải là mấy yêu cầu này còn chưa đủ ghiền hay không?” Vân Chi Lâm nhìn bộ dạng không thể tưởng tượng nổi của cô, thật sự không biết phải làm thế nào đối với cô em gái này.

“Đừng có tăng thêm nữa, những cái này cũng đã đủ cho em phải cam chịu ở đây rồi, tốt xấu gì em cũng là một minh tinh có chút danh tiếng.” Lạc Kiều vội vàng khoát tây.

“Anh mới không thèm quan tâm em có phải là minh tinh hay không, trong mắt của anh em chính là một đứa bé giống y như là Cửu Cửu. Người lớn bỏ mặc em thì sẽ gây ra nhiều chuyện hỗn loạn, nhìn cái bụng này của em đi, quả thật là một chuyện hoang đường mà.” Vân Chi Lâm lại bày ra bộ dạng của anh cả dạy dỗ Lạc Kiều.

Lạc Kiều không có phản ứng gì, Cửu Cửu thì lại không vui, con bé nhướng mày đi đến bên cạnh chân của Vân Chi Lâm, duỗi bàn tay nhỏ nhắn ra nắm lấy ống quần của anh: “Ba Chi Lâm ơi, Cửu Cửu là bé ngoan mà, không có không nghe lời giống như dì Kiều Kiều đâu.”

“Nè Cửu Cửu, con hay quá nha, mấy ngày nay dì làm gì mà không nghe lời hả, còn dám ở đây cáo trạng nữa, xem xem dì xử lý con như thế nào…” Lạc Kiều nói xong rồi ngồi xổm người xuống, hai tay làm bộ như muốn chọc lét Cửu Cửu.

Cửu Cửu cười hì hì, sau đó trốn ra đằng sau chân của Vân Chi Lâm: “Dì Kiều Kiều làm chuyện xấu còn không cho nói, lêu lêu lêu…”

“Kiều Kiều, đến lúc nào rồi hả, em cần phải chú ý thân thể của mình.” Anna nói xong liền vội vàng dìu cô đứng dậy: “Cái thai của em còn chưa ổn định, em bớt làm mấy động tác như vậy đi, chứ đừng có nói là đùa giỡn với Cửu Cửu.”

Bình luận

Truyện đang đọc