CÔ VỢ BƯỚNG BỈNH MUA MỘT TẶNG HAI

Chương 202

Cô lờ mờ nhìn thấy bóng dáng lạnh lùng trong bóng tối, ngón tay thon dài kẹp điếu xì gà, khoan thai đưa lên miệng hút.

Tựa hồ anh không hề ngạc nhiên chút nào trước sự xuất hiện bất ngờ của cô.

Ngay sau đó, cả căn phòng chìm trong yên tĩnh.

Yên tĩnh đến mức có thể nghe được cả tiếng tim đập vì lo lắng của cô.

Thấy anh không nói lời nào cô lại hít sâu một hơi rồi tiếp tục bước lên phía trước: “Bắc Minh Quân, chúng ta nói chuyện đi…”

Chỉ thấy bóng lưng cô độc khẽ cười một tiếng, sau đó, anh chậm rãi xoay lại…

Gương mặt anh đẹp trai nhưng lạnh lùng, trong bóng tối ánh mắt anh lóe lên một ánh nhìn nghiêm nghị khiến cô mất tự chủ lùi về sau…

Ngón tay anh kẹp điếu xì gà và chứng kiến hết thảy sự hoản loạng trên gương mặt cô.

Con ngươi hiện lên một tia trào phúng: “Nói chuyện của Cố thị hay nói về cá cược lúc trước giữa cô và tôi?”

Cố Tịch Dao cắn chặt đôi môi trắng bệch, trong tim dâng lên niềm chua xót.

Tuy tối nay, cô đã chuẩn bị tinh thần chịu nhục trước mặt anh nhưng không ngờ, khi thật sự đối diện với nó lại khó chịu như vậy.

Cô run rẩy cất giọng, khó khăn nói: “Nếu tôi nói tôi tình nguyện thua cược thì anh có thể cho Cố thị một cơ hội không?”

“Cô tình nguyện chịu thua sao?” Anh híp mắt, chậm rãi bước tới gần cô như một con báo đang chậm rãi tiến lại gần con mồi.

Anh càng tiến gần, cô lại càng thở gấp và bước lùi về sau, đến khi lưng cô tựa vào tường và không còn đường lui nữa.

Ngay khi cô sắp hít thở không thông thì anh đứng lại, cách cô một khoảng và cất giọng lạnh lùng:

“Cố Tịch Dao, Cố thị đối với cô mà nói thật sự quan trọng đến vậy sao? Quan trọng đến mức vì nó mà cô tình nguyện vứt bỏ sự kiên trì của mình, tình nguyện chủ động thua vụ cá cược với tôi sao?”

Những lời lạnh lùng mà anh nói mang theo hai phần giận dữ, ba phần khinh thường và bốn phần không thể tin vào mắt mình.

Gương mặt tái nhợt của Cố Tịch Dao xẹt qua một tia chật vật.

Cô biết rõ giờ phút này, anh đang nghĩ gì về cô.

Thật ra, chính cô cũng tự cảm thấy mình đúng là vô liêm sỉ.

Buổi sáng cô hùng hổ, diễu võ dương oai trước mặt anh như thế nào thì giờ đây cô cũng hèn mọn, chật vật như vậy.

Cô lúng túng đảo mắt và cắn môi theo thói quen: “Cố thị với tôi mà nói không đáng một đồng, nhưng nó luôn luôn là điểm yếu của tôi. Tôi biết, dù tôi có làm gì đi nữa, dù lần trước tôi đã giúp đỡ Cố thị trộm bảng vẽ thì anh vẫn có cách loại bỏ Cố thị. Số phận của Cố thị cuối cùng vẫn nằm trong tay anh. Cho nên… Bắc Minh Quân, anh Thắng rồi.”

Hay nói chính xác hơn, điểm yếu của cô chính là người mẹ mà cả đời này cô cũng không bỏ được.

Dù mẹ cô có yếu đuối, vô năng, có nhát gan, nhẫn nhục, không chịu tranh giành thì cuối cùng bà vẫn là mẹ của cô, đây là sự thật không thể chối bỏ!

Bảo cô phải giương mắt nhìn không quan tâm đến mẹ mình thì cô không làm được!

Bình luận

Truyện đang đọc