CÔ VỢ BƯỚNG BỈNH MUA MỘT TẶNG HAI

Chương 847

Thần kinh của Hình Uy cũng siết chặt theo, trừng mắt nhìn cánh cửa phòng đang đóng chặt. Chủ tử cùng với cô Cố đây không phải là muốn hòa thuận ở Sabah đó chứ?

Ở trong phòng, Bắc Minh Quân dùng sức ném cô lên trên chiếc giường to như vậy, ném đến nỗi đầu óc của cô hơi choáng váng…

Thân thể vạm vỡ của anh đứng ở bên giường, hai mắt nhìn cô chằm chằm.

“Rốt cuộc là cô biết nhiều hay ít?”

Trong mắt của anh rõ ràng có tức giận, còn xen lẫn tia đau đớn đã giấu trong lòng nhiều năm.

Anh liều mạng muốn che giấu nhưng mà lại bị cô đột ngột xé toạc ra!

“Nói cho tôi biết, những chuyện liên quan đến bà ta, rốt cuộc là cô còn biết bao nhiêu hả?” Giọng nói của anh càng trở nên khàn hơn, giống như là xen lẫn tiếng gầm nhẹ.

Cô ngước mắt lên, vô tình bắt gặp nét buồn sâu thẳm trong đôi mắt của anh, âm thầm giật mình.

Hít thở sâu, nghẹn giọng nói: “Tôi biết cũng không nhiều… tôi cũng không biết là anh ở đây…”

“Không nhiều? Không nhiều là bao nhiêu?” Gương mặt của anh bình tĩnh, có ý phải hỏi cho ra ngọn ngành!

“Tôi chỉ biết bà ấy chính là vợ của ba Mạc, bà ấy là Dư Như Khiết, bà ấy là người mà năm nào anh cũng tổ chức ngày giỗ cho, bà ấy là người mẹ mà anh xem như chết rồi.”

Cô nhìn anh chằm chằm, dựa vào cái gì lại tra hỏi cô giống như người phạm tội? Cô cũng đâu có thiếu anh cái gì.

Đôi đồng tử của anh co lại, hai bàn tay nắm lại thật chặt, giống như đang kìm nén một cơn tức giận nào đó sắp bùng phát: “Bà ta chết rồi! Vào ngày mà bà ta rời đi, bà ta đã chết trong lòng của tôi rồi! Hôm đó là ngày giỗ của bà ta!”

“…” Cô sững sờ.

Bị sự căm hận đáng sợ trong đôi con ngươi của anh làm chấn kinh.

Anh nghiến răng: “Cho dù mỗi năm tôi đều làm ngày giỗ cho bà ta, nhưng bà ta vẫn sống rất tốt? Bà ta dựa vào đâu chứ?!”

Tiếng gào thét này, mang theo quá nhiều oán hận và tổn thương.

Khiến cho Cố Tịch Dao á khẩu không nói nên lời.

Hai năm trước, vụ kiện giành con của cô và Bắc Minh Quân chấn động thành phố A, vì chứng cứ có lợi nhất trong điện thoại của Vân Chi Lâm bị xóa sạch một cách kỳ lạ mà thua kiện, lúc đó, cô mới biết là do mẹ của Vân Chi Lâm, Dư Như Hân làm.

Cũng vào lúc đó, Cố Tịch Dao mới biết mẹ của Bắc Minh Quân tên là Dư Như Khiết.

Cô nhớ, vào đêm thứ hai của vụ cá cược bảy ngày của họ hai năm trước, anh đã ôm cô vào lòng, nói với cô, đêm đó là ngày giỗ của mẹ anh.

Cô cũng nhớ, năm đó vào đêm giúp anh tổ chức sinh nhật ở bãi biển, anh lại ôm cô, nói có một người phụ nữ hứa với anh sau này sinh nhật hằng năm đều sẽ chúc mừng anh, nhưng người phụ nữ đó lại thất hứa hai mươi mấy năm rồi.

Các loại dấu hiệu trùng trùng, đến nỗi khiến cô luôn tưởng rằng, Bắc Minh Quân rất yêu mẹ của mình—

Nhưng hóa ra, anh rõ ràng biết mẹ của anh còn sống, nhưng lại tổ chức ngày giỗ cho bà ta, giống như là hận bà ta không chết sớm đi vậy…

“Bắc Minh Quân, anh điên rồi sao? Đó là mẹ của anh đó!!”

Thân là mẹ của ba đứa con, cô quá hiểu mùi vị bị các con thù hận.

Bình luận

Truyện đang đọc