CÔ VỢ BƯỚNG BỈNH MUA MỘT TẶNG HAI

Chương 1646

Hình Uy nói với hai người đó: “Bịt mắt hắn lại, đem ra ngoài, nhốt vào phòng nhỏ. Cho dù hắn có ở bên trong làm gì đi nữa cũng không cần quan tâm tới hắn.”

Hai người đàn ông kia gật đầu, lấy từ trong túi ra một sợi dây vải màu đen, muốn buộc lên mặt Hoàng Tự.

Bấy giờ Hoàng Tự mới rùng mình một cái, lúc hắn ta bị đưa tới đây cũng bị bịt kín hai mắt như vậy.

Cái cảm giác hoàn toàn chìm trong bóng tối, không biết sẽ bị dẫn tới nơi nào ấy hắn đã trải qua rồi, cái gì cũng nhìn không thấy, chỉ có thể nghe được tiếng động của những người xung quanh.

“Ông chủ, tôi nói, tôi nói mà……” Tuyến phòng vệ tâm lý cuối cùng của Hoàng Tự rốt cuộc cũng bị phá vỡ.

Bắc Minh Quân hướng hai người đàn ông kia phất tay, ra hiệu cho bọn họ ra ngoài.

Sau đó lại lệnh cho Hình Uy gọi luật sư Âu Dương của Bắc Minh thị tới ghi chép.

Luật sư Âu Dương tới rất nhanh.

Vị luật sư Âu Dương này đã tứ tuần rồi. Trong đoàn luật sư của Bắc Minh thị, cũng được xem như số một số hai.

Trong quãng thời gian làm luật sư của mình, có thể nói đã biện hộ thắng hơn chín lăm phần trăm vụ kiện.

Bắc Minh Quân kêu đến tiếp nhận vụ án này, nhìn ra được là chuẩn bị đánh một trận ác chiến đây.

Người đã đến đông đủ, Bắc Minh Quân nói với Hoàng Tự: “Được rồi, bây giờ cậu có thể nói hết những gì mình ra, không được giấu diếm gì hết, đã rõ chưa.”

Hoàng Tự vội vàng gật đầu: “Rõ rồi, rõ rồi. Tôi giấu ai thì giấu chứ làm sao dám giấu diếm gì các anh được, đúng không.”

Hình Uy đến đứng trước mặt Hoàng Tự: “Nói đi, ngày hôm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.”

Hoàng Tự vừa thấy tình thế như vậy, liền biết nếu mình không thành thật khai báo, thì không thể qua được cửa ải này.

Hắn nghiến răng, tim đập thịch một cái, nhìn Bắc Minh Quân nói: “Ông chủ, tôi sẽ nói hết những chuyện ở khách sạn cho anh nghe. Nhưng đợi tôi nói xong rồi, các anh không được tìm đến tôi nữa đâu đấy.”

Bắc Minh Quân không mở miệng, Hình Uy liền đáp: “Đừng nói mấy lời thừa thãi ấy nữa, mau nói xem sự cố thang máy trong khách sạn lần đó có phải thật sự là chuyện ngoài ý muốn không?”

Hoàng Tự lắc lắc đầu: “Sự cố lần đó sao có thể là chuyện ngoài ý muốn được. Kỳ thực có người đã lệnh cho tôi làm như thế.”

Nghe lệnh người khác, mấy chữ này vừa được nói ra, dù đều nằm trong dự liệu của Bắc Minh Quân, nhưng nghe xong anh vẫn không khỏi giật mình, chân mày khẽ giật giật: “Nói đi, cậu nghe lệnh của ai?”

Hoàng Tự lại lắc lắc đầu: “Tôi cũng không rõ cụ thể người ra lệnh cho mình là ai.”

“Rầm……”

Hình Uy đập tay xuống bàn cái rầm, đi hai bước đến trước mặt Hoàng Tự, vươn tay túm lấy cổ áo hắn, cúi đầu trừng mắt nhìn hắn, nói: “Mày đừng vọng tưởng lừa gạt cho qua, tao cho mày biết, đến lúc đó tao không thiếu gì cách để ép mày nói ra miệng đâu !”

Luật sư Âu Dương ở bên cạnh làm nhiệm vụ ghi chép, thấy hành động của Hình Uy như vậy, thì vội vàng ngăn lại: “Hình Uy, đừng như thế, để cho hắn ta nói xong đã.”

 

Bình luận

Truyện đang đọc