Chương 1610
Cố Tịch Dao giơ tay khẽ đấm Lạc Kiều một cái: ”Cô nhóc này, sao trong đầy nhiều thứ vớ vẩn thế. Không lẽ anh ta phải làm gì đó với tớ mới bình thường ư. Tớ còn nói với cậu Hình Uy người ta một lòng một dạ đặt cậu vào trong tim rồi.”
Lạc Kiều nghe vậy nhất thời sửng sốt, vội vàng kéo tay Cố Tịch Dao: ”Dao cậu bày cách cho tớ, có thể đừng để anh ta đeo theo tớ như vậy có được không, cậu hỏi anh ta xem anh ta nhìn trúng tớ ở điểm nào để tớ còn thay đổi có được không, giết người chẳng qua chỉ là cái gật đầu thôi.”
Cố Tịch Dao gỡ tay cô ấy khỏi tay mình, nhìn Lạc Kiều nói: ”Sao cậu lại không thích người ta thế, người trung thực đáng tin, giờ lại còn là trợ lí đặc biệt của tập đoàn Bắc Minh Thị. Lẽ nào còn không xứng với cậu ư?”
”Ai ôi, Dao. Không phải là người hiền lành chức vụ cao thì tớ sẽ ở cùng anh ta. Cái quan trọng là cái đó…” Lạc Kiều nói rồi làm một động tác tay “Feel đó cậu hiểu không. Có cái này dù là anh ta không có địa vị tớ cũng chẳng quan tâm.”
Nói rồi cô lại chỉ Cố Tịch Dao: ”Vẫn là nói cậu ấy, Bắc Minh Quân lắm tiền như thế, lại còn đẹp trai, phẩm hạnh ấy à….cũng coi như…tàm tạm đi. Hai người còn có 3 đứa con, anh ta bình thường đối xử với cậu cũng không tệ, nhà với xe đều đưa cho cậu, tất nhiên muốn hay không là chuyện của cậu. Thế sao cậu không ở cùng anh ta?”
Câu hỏi này của Lạc Kiều với Cố Tịch Dao mà nói, cô vẫn chưa nghiêm túc nghĩ đến. Bình thường nghĩ cũng chỉ có làm thế nào để cách tên kia xa chút, không thể để anh ta phát hiện ra cục cưng nhỏ các thứ.
…
Cố Tịch Dao bị hỏi không lên tiếng. Câu hỏi của Lạc Kiều với cô chẳng khác nào ba câu hỏi trong chủ nghĩa duy tâm, dường như khó giải quyết.
Ba câu đó là: 1: Tôi là ai? 2: Tôi từ đâu đến? 3: Tôi muốn đến đâu?
Lạc Kiều nhìn Cố Tịch Dao khẽ thở dài một hơi: ”Dao à, lúc nào có thể giải quyết được vấn đề của cậu, thì có lẽ vấn đề của tớ có thể dễ dàng giải quyết rồi.”
Nói xong xoay người ra khỏi phòng ăn, đối mặt với đám trẻ, cô nhíu mày, trên mặt lại nở một nụ cười: ”Trình Trình, Cửu Cửu, dì Kiều dạy các cháu thổi bong bóng nhé…”
Cố Tịch Dao và Anna nhìn Kiều Kiều, không khỏi khẽ thở dài một hõi.
Cố Tịch Dao thở dài vì Hình Uy khác Bắc Minh Quân, trên người anh ta có nhiều tốt chất mà Bắc Minh Quân không có.
Là người từng trải, cô nghĩ Lạc Kiều phải ở bên Hình Uy, như vậy cô ấy nhất định sẽ rất hạnh phúc, vui vẻ.
Anna thở dài vì mình vừa bước ra khỏi cuộc hôn nhân thất bại không lâu, hơn nữa cô còn chưa có con.
Tuy cô cũng chỉ là từ một phía, nhưng từ đáng giá bình thường của Cố Tịch Dao về anh ta, đúng là Lạc Kiều đã gặp được một người đàn ông hiếm có. Ngoài tiền ra, có lẽ đều hơn Bắc Minh Quân.
Phải, vị trí của Bắc Minh Quân trong lòng ba người phụ nữ này đã kém hơn Hình Uy cả một đường.
…
Hình Uy lái xe về tòa nhà Bắc Minh Thị: ”Ông chủ, cậu chủ nhỏ và cô Dao đã được đưa về an toàn.”
Bắc Minh Quân gật đầy nói với anh ta: ”Tôi muốn cậu lấy lại dữ liệu video vài ngày trước khi xảy ra tai nạn ở khách sạn mấy hôm trước.”
Hình Uy có chút khó hiểu: ”Ông chủ, không phải cảnh sát nói chuyện này là ngoài ư muốn ư, lẽ nào còn có nghi ngờ gì?”
”Đúng, lần này tôi dẫn Dương Dương đi cắm trại, gặp Đường Thiên Trạch.” Bắc Minh Quân nói một cách chậm rãi.