CÔ VỢ BƯỚNG BỈNH MUA MỘT TẶNG HAI

Chương 1717

Trong miệng bà ta lẩm bẩm nói, giống như đang nói với Cố Tịch Dao: “Quãng thời thanh xuân đó, mặc dù rất khổ, nhưng chúng dì sống thật sự rất vui vẻ. Thanh xuân thật vô tình, hiện nay…” Giang Tuệ Tâm khẽ lắc đầu cười khổ.

Bà ta ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo trên tường: “Dao, cháu cũng đừng đi vội, nhất định phải ở lại ăn bữa cơm rồi hãy đi.”

Cố Tịch Dao nghĩ, Giang Tuệ Tâm người ta tặng đồ bổ của mẹ; hơn nữa, sự hiểu lầm nhiều năm nay giữa mình và bà ta cuối cùng cũng làm sáng tỏ rồi.

Cô cũng không có gì phải tránh né nữa, cô khẽ gật đầu. Sau đó lại nghĩ đến một chuyện: “Dì Tâm, cháu ở đây phải thay Dương Dương nói xin lỗi với dì. Nghe nói từ sau khi nó về nhà họ Bắc Minh thường chọc dì tức giận…”

Còn chưa đợi Cố Tịch Dao nói xong, Giang Tuệ Tâm xua xua tay, mang theo nụ cười từ ái: “Không cần không cần, nó dù sao cũng là cháu nội của dì, đâu có bà nào nào tính toán với cháu nội chứ? Có điều cũng trách dì, cháu biết Trình Trình từ nhỏ lớn lên ở nhà Bắc Minh, nói không phải khoa trương thằng bé cũng coi như dì nuôi lớn, đột nhiên rời khỏi bên cạnh dì, tôi cảm thấy có hơi trống vắng. Dương Dương thằng bé vừa đến, dù lại đem sự bực tức của dì đối với cháu trút lên người thằng bé. Có điều, tính khí đó của thằng bé giống y hệt Quân lúc nhỏ.”

“Dì Tâm thật sự khiến dì nhọc lòng rồi. Nếu dì đã nhớ Trình Trình như vậy, sau này cháu sẽ dẫn thằng bé đến đây thăm dì nhiều hơn.” Cố Tịch Dao cũng rất hiểu tâm trạng lúc này của Giang Tuệ Tâm.

“Vậy thì quá tốt rồi, đến lúc đó cháu dẫn thằng bé đến đây muộn, sau đó cùng ở lại đây là được rồi. Trong nhà chúng ta nhiều phòng, hơn nữa phòng của Trình Trình đều luôn giữ lại cho thằng bé.” Giang Tuệ Tâm quả thật rất mong Trình Trình thường xuyên đến đây.

Cứ như thế, Cố Tịch Dao và Giang Tuệ Tâm ngồi ở sô pha nói chuyện rất lâu. Giang Tuệ Tâm hôm nay tâm trạng rất tốt, còn đặc biết bảo nhà bếp làm nhiều đồ ăn để tiếp đãi Cố Tịch Dao.

Rất nhanh, một bàn ăn phong phú đã được bày ở trước mặt Cố Tịch Dao, đây là lần đầu tiên cô đến nhà Bắc Minh mà nhận được sự đón tiếp như vậy.

Điều này khiến Cố Tịch Dao cảm thấy có hơi không biết làm sao mới tốt.

Nhìn thấy 7-8 món ăn trên bàn, quả thật vô cùng thịnh soạn.

Giang Tuệ Tâm và Cố Tịch Dao ngồi đối diện nhau.

“Dao, cháu nhìn xem. Ở trong mắt người ngoài, nhà Bắc Minh là nổi tiếng bao nhiêu. Nhưng, lại nhìn bàn ăn trống trải này đi, có ai có thể biết sự lạnh lẽo đằng sau, nhìn cảnh tượng lạnh lẽo như vậy, dì có lúc thật sự muốn đi theo lão gia, như thế cũng không cần ở đây trông coi ngôi nhà trống vắng này nữa.” Giang Tuệ Tâm nhàn nhạt nói, trên mặt mang theo nụ cười chua xót.

Cố Tịch Dao nhìn Giang Tuệ Tâm, đã từng cảm thấy bà ta cả ngày có người hầu hạ, muốn uy phong bao nhiêu thì có uy phong bấy nhiêu.

Hiện nay nhìn thấy cảnh này, nhìn thấy nụ cười chua xót trên mặt của bà ta lúc này, cho dù bên ngoài có sang trọng quý phái, ở bên trong bà ta thật ra chẳng qua cũng chỉ là một người đáng thương trong thân phận cao quý mà thôi.

Khi Giang Tuệ Tâm đang tức cảnh sinh tình thì nghe thấy trong đại sảnh truyền đến tiếng bước chân vội vã.

“Dao, cháu ở đây ngồi một lát, dì đi xem thử.” Giang Tuệ Tâm nói rồi đứng dậy đi vòng qua bàn ăn, đi ra đại sảnh.

Bà ta vừa đến thì nhìn thấy Bắc Minh Quân từ bên ngoài đi vào, người đi đằng sau anh là Hình Uy.

Không biết bên ngoài từ khi nào đã bắt đầu mưa.

Hình Uy sau khi vào phòng thì thuận tay đem chiếc ô đưa cho người hầu đứng ở cửa.

Bình luận

Truyện đang đọc