CÔ VỢ BƯỚNG BỈNH MUA MỘT TẶNG HAI

“Cô…” Sắc mặt Giang Tuệ nghiêm lại, vẻ mặt cứng rằng, giằng co vài giây, cuối cùng bà cũng đưa tay nhận chén trà của Cố Tịch Dao, giận đùng đùng dằn chén trà xuống bà, nước tràn ra, làm ướt mặt bàn…

Không khí lập tức đông lại.

Cố Tịch Dao hờ hững rút ra mấy tờ khăn giấy, lau sạch phần nước kia.

Học theo giọng điệu lúc nãy của Giang Tuệ Tâm, giễu cợt nói: “Phu nhân Bắc Minh, mặc dù bà là chủ mẫu của nhà Bắc Minh cao cao tại thượng, nhưng tôi không ngờ bà không có tố chất như vậy, ngay cả lễ nghi cơ bản nhất cũng không hiểu!”

Sắc mặt Giang Tuệ Tâm tái nhợt, giống như bị người ta cho một bạt tai vậy, quý phụ quan tâm nhất, đơn giản chính là mặt mũi của quý phụ trước mặt người ngoài!

“Cố Tịch Dao, cô đừng nghĩ rằng được Quân cưng chiều, còn để bọn nhỏ ở bên cạnh cô, thì cô muốn gì làm đấy! Mặc dù tôi không phải là mẹ ruột của Quân nhưng nó thấy tôi cũng phải nhường ba phần, không phải cho cô ở đây làm càn!”

Cố Tịch Dao cười lạnh, nhìn thẳng vào trong mắt Giang Tuệ Tâm – –

“Phu nhân Bắc Minh trước khi giáo huấn tôi, xin bà hãy làm rõ: Thứ nhất, đây là nhà của tôi, dường như người đang làm càn ở nhà người ta là bà, phu nhân Bắc Minh! Thứ hai, tôi làm rõ quan hệ giữa tôi và Bắc Minh Quân, ngoại trừ giữa tôi và anh ta có chung một cặp con trai, chúng tôi căn bản là người lạ, tôi không phải là tình nhân không thể lộ ra ngoài ánh sáng của anh ta, chúng tôi không có bất cứ quan hệ nào! Thứ ba, bà cũng đã nói, bà không phải là mẹ ruột của Bắc Minh Quân, như vậy, anh ta và hai đứa con trai của anh ta cũng không đến phiên bà sắp đặt!”

Trước đó, cô vì giấu diếm Dương Dương, bởi vì một tờ hiệp nghị ràng buộc, cho nên mới nhường nhịn Giang Tuệ Tâm mãi.

Hôm nay, quyền giám hộ của Dương Dương đã bị Bắc Minh Quân đoạt lại, cô còn cái gì phải sợ. ?

Giang Tuệ Tâm tức đến sắc mặt xanh hồng, trên dung nhan ngày càng già nua, mặt dù vẫn son phấn, nhưng không che hết nổi dấu vết năm tháng.

Bà trừng mắt nhìn Cố Tịch Dao, cắn môi, cố gắng duy trì tư thái quý phụ của mình, bà không thể nào trở thành người đàn bà chanh chua chửi đổng, đành phải cố nén cơn giận, lạnh giọng nói – –

“Không tồi, mồm mép càng ngày càng lợi hại! Tôi không so đo với loại phụ nữ như cô! Tránh làm mất đi thân phận của tôi! Hôm nay tôi tới đây, là gạt người nhà Bắc Minh mà tới. Biết tại sao không? Bởi vì mai sẽ là lúc Quân và Phỉ Nhi đính hôn! Mà Quân lại hạ lệnh kín miệng, rõ ràng nó không hy vọng cô và cặp con trai biết rõ!”

Tâm Cố Tịch Dao run lên.

Nhưng bên ngoài vẫn bình tĩnh tự nhiên, giống như không vì lời nói của Giang Tuệ Tâm mà thay đổi.

Ngược lại nhíu mày, cười nhạo: “Phu nhân Bắc Minh trời rất lạnh cũng chạy đến, chính là vì mật báo cho tôi sao? Đây thật sự không phải tác phong của bà!”

“A…” Giang Tuệ Tâm cao ngạo cười lạnh một tiếng: “Mặc dù tôi không thích Phỉ Nhi, nhưng tôi tôn trọng quyết định của Quân. Tôi đến đây, chính là vì để cho cô biết, ngày mai, xin cô trông chừng hai đứa con trai bảo bối của mình, ngàn lần đừng để bọn nó đến tiệc đính hôn của Quân quấy rồi. Không sai, tôi rất thích đôi trẻ kia, nhưng từ lúc bọn nó ra đời, nên tiếp nhận sự thật cha mẹ không thể sống chung được!”

Đáy lòng Cố Tịch Dao lộp bộp.

Mặc dù Giang Tuệ Tâm nói là là sự thật, nhưng đối với Trình Trình Dương Dương mà nói, vẫn rất tàn nhẫn.

Bình luận

Truyện đang đọc