CÔ VỢ BƯỚNG BỈNH MUA MỘT TẶNG HAI

Chương 280

Cố Tịch Dao lạnh lùng không lên tiếng.

Sau khi đợi một lát, giọng nói mất kiên nhẫn lạnh như băng của Bắc Minh Quân vang lên: “Lái xe đi!”

Ngay lập tức chiếc xe liền sừng sững chạy đi…

Cố Tịch Dao lẻ loi đứng ở cửa sân bay hiu quạnh trong gió thu…

Cô nhìn theo xe của Bắc Minh Quân đi xa tầm mắt của mình, hốc mắt cô đột nhiên hơi ươn ướt.

Những ngày qua ở Barcelona cứ như một giấc mơ, diễn nên một vở kịch.

Đời người như vở kịch, anh diễn một vai dịu dàng, cô diễn một vai đơn thuần.

Trong vở kịch đó, cô có thể thỏa thích trêu đùa anh, làm nũng với anh, dường như cuộc sống của cô chưa từng vô ưu vô tư như vậy, nếu như trong vở kịch đó là con người thật sự của họ thì tốt biết mấy?

Những ngón tay của cô không nén nổi lướt qua sợi dây chuyền làm bằng thép chất lượng cao được giấu trong áo, cái xúc cảm cứng rắn của miếng kim loại đó lại chân thực như vậy, nhưng cuối cùng cứ như tỉnh lại từ trong giấc mơ, vẫn là quay về điểm bắt đầu của hai bên.

Đồ chơi chung quy vẫn là đồ chơi.

Cố Tịch Dao ơi Cố Tịch Dao, cái cuộc đời rối rắm này của mày có tư cách gì mà nhắc đến đơn thuần cơ chứ?

Ha, đúng là hão huyền.

Cô cắn chặt môi, đang định giơ tay lên gọi một chiếc taxi thì một giọng nói dịu dàng tuấn lãng vang lên sau lưng phá vỡ bầu không khí.

“Tịch Dao?”

Những ngón tay cô theo phản xạ run lên một chút.

Giọng nói ấm áp động lòng người như ngọc này…ngay lập tức làm sống lưng cô cứng đờ, cô gần như không dám quay người lại, thậm chí, trong vô thức cô muốn trốn chạy đi.

“Tịch Dao, đợi đã!”

Một cánh tay mạnh mẽ kịp thời kéo chặt cổ tay cô lại, ngay sau đó, một khuôn mặt khôi ngô trắng trẻo thình lình đập vào mắt cô.

Trái tim cô run rẩy…

“..Khởi Hiên…” Đột nhiên giọng nói của cô gần như khàn đặc đi.

Làm sao cô cũng không ngờ được sẽ gặp lại người đàn ông cao gầy tuấn tú này trong một tình cảnh như vậy.

Chàng thiếu niên trắng trẻo đã từng bước qua thanh xuân của cô, thậm chí anh còn trổ mã, đẹp trai và cao lớn hơn cả 5 năm trước.

“Sao lại ở đây một mình? Ra nước ngoài rồi hả?”

Giọng nói dịu dàng như ngọc của Khởi Hiên nhẹ nhàng lướt qua tim cô.

Anh vẫn giống như 5 năm trước, không hề xa cách với cô, sẽ không bao giờ hỏi han cô một cách giả tạo, vừa mở miệng đã thể hiện ra sự quan tâm chu đáo.

Đột nhiên cổ họng cô nghẹn ngào, trong lòng cô rối rắm, cũng chỉ có thể che giấu tình trạng thật sự cua bản thân, cô không muốn Khởi Hiên nhìn thấy sự thảm hại của cô.

“Ừ…” Cô nhếch môi, cố gắng mỉm cười, giống như một người bạn cũ.

“Lâu quá không gặp, Khởi Hiên! Tớ mới từ nước ngoài về, cậu thì sao?”

Khởi Hiên hơi thẫn thờ, anh nhướng cặp lông mày thanh tú lên, bỗng nhiên anh bật cười, trong nụ cười đó lóe lên một sự buồn bã.

Bình luận

Truyện đang đọc