CÔ VỢ BƯỚNG BỈNH MUA MỘT TẶNG HAI

Chương 1639

Sau khi bác sĩ nghe lời miêu tả của Cố Tịch Dao, nói với cô: “Cô Cố, đầu của mẹ cô đã từng phải chịu tổn thương dẫn đến việc hôn mê, mãi cho đến gần đây mới tỉnh lại, mặc dù là bệnh tình của bà ấy đã có chuyển biến tốt, nhưng mà sau khi gặp phải một loại k1ch thích gì đó thì bà ấy sẽ sinh ra một chút ảo giác, làm ra một vài chuyện mà ngay cả bà ấy cũng không thể khống chế được, thậm chí cũng sẽ có hành động quá khích.”

Cố Tịch Dao nhẹ nhàng gật đầu, hóa ra là chuyện như thế, “hắn ta” cứ được lặp đi lặp lại ở trong miệng của mẹ chắc có lẽ là đã xuất hiện vào lúc mà cô đang gọi điện thoại.

Nhưng mà người này rốt cuộc là người nào, mẹ cũng chưa từng nói qua.

“Cảm ơn bác sĩ, vậy tôi muốn hỏi nếu như gặp phải loại tình huống này thì tôi nên làm cái gì đây?” Cố Tịch Dao hỏi.

Đầu tiên là bác sĩ nói một câu với y tá ở bên cạnh, cô ta xoay người đi ra khỏi phòng bệnh.

Bác sĩ nói với Cố Tịch Dao: “Thật ra thì phương pháp cũng rất đơn giản, chính là đừng để cho bà ấy chịu phải k1ch thích giống như vậy là được rồi, phải tâm sự nhiều hơn với bà ấy, phân tán lực chú ý của bà ấy, thường xuyên xoa bóp toàn thân cho bà ấy thả lỏng.”

Cố Tịch Dao liên tục gật đầu, cô nhớ kỹ tất cả lời nói của bác sĩ.

Một lát sau, cô y tá được bưng theo một cái khay đi vào, đưa một cái ống tiêm cho bác sĩ.

“Cô Cố, xét thấy cảm xúc hiện tại của bà ấy có chút khẩn trương, trước tiên tôi tiêm cho bà ấy một mũi để cho bà ấy bình tĩnh trước.” Bác sĩ nói xong, xoay người lại tiêm một tiêm cho Lục Lộ.

Rất nhanh, Lục Lộ liền từ từ ngủ thiếp đi dưới tác dụng của thuốc.

Bác sĩ và y tá rời khỏi phòng bệnh.

Cố Tịch Dao nhìn mẹ đang ngủ thiếp đi, lông mày hơi nhíu lại một chút.

Quả thật là một chuyện vừa mới được xử lý xong, một chuyện khác lại bắt đầu.

Không biết là cái người mà mẹ không muốn nhìn thấy là đặc biệt đến đây để tìm mẹ, hay chỉ là một lần gặp gỡ ngoài ý muốn.

Nếu như là cái sau thì còn dễ nói, nhưng mà nếu như là cái trước, vậy thì phải làm sao bây giờ đây? Hắn ta đã biết nơi ở của mẹ.

Như vậy thì bước tiếp theo phải làm cái gì đây?

Thật ra thì những chuyện này đều không phải là vấn đề, nhưng mà chủ yếu chính là rốt cuộc giữa bọn họ đã xảy ra chuyện gì.

Buổi tối trước khi về nhà, cô ủy thác cho y tá chăm sóc cho mẹ của mình, lúc này mới yên tâm lái xe trở về nhà của Vân Chi Lâm.

“Tịch Dao, hôm nay sao chị trở về nhà muộn như vậy, sao sắc mặt của chị lại không tốt?” Lạc Kiều ngồi ở trên phòng khách xem tivi, quay người lại hỏi.

Vân Chi Lâm ở bên cạnh của cô nghe xong cũng vội vàng xoay đầu lại: “Tịch Dao, mẹ của em sao vậy?”

Suy nghĩ của Cố Tịch Dao lại vô cùng hỗn loạn, thậm chí cô cũng không nghe được bọn họ đang hỏi mình.

Vân Chi Lâm nhìn thấy cô không có phản ứng, vội vàng đứng dậy từ trên ghế sofa, bước mấy bước đến trước mặt của Cố Tịch Dao, nhìn gương mặt đang viết đầy vẻ u sầu của cô.

“Tịch Dao, hôm nay đã gặp phải chuyện gì phiền lòng, không ngại nói với bọn anh một chút chứ, bọn anh cũng có thể đưa ra chủ ý cho em.”

Lúc này Cố Tịch Dao mới xem như đã lấy lại tinh thần, cô ngẩng đầu lên nhìn Vân Chi Lâm: “Cảm ơn anh đã quan tâm, chỉ có điều là chuyện này em cũng không biết phải nên nói như thế nào.”

Sau đó cô kể chuyện đã xảy ra ở trong bệnh viện một cách đơn giản cho bọn họ nghe.

Bình luận

Truyện đang đọc