CÔ VỢ BƯỚNG BỈNH MUA MỘT TẶNG HAI

Chương 633

Mạc Cẩm Thành cười rồi gật đầu, ông ấy nghiêm túc nhìn Cố Tịch Dao: “Ba Mạc rất vui khi con hiểu được ý nghĩa của hai từ ‘buông tay’.”

“Dạ phải, lúc siết chặt tay lại, thật ra trong chẳng nắm được gì trong lòng bàn tay cả, một khi mở bàn tay ra lại giữ được nhiều thứ…” Cố Tịch Dao cảm khái: “Bây giờ chuyện duy nhất mà con có thể làm là giúp chúng nó nhận được nhiều tình cảm từ ba mình hơn…”

“Ha ha, bởi thế con mới mượn tòa án để gia tăng áp lực cho Bắc Minh Mắc chứ gì, để cho cậu ta biết cách xem trọng con mình à?”

“Dạ.” Cố Tịch Dao cười cười rồi gật đầu: “Ba có biết không, trước giờ anh ta chưa từng tỏ ra mềm mỏng với con…con cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể đi nhờ pháp luật và thôi.”

“Cũng tốt, không giao đấu chính diện với Bắc Minh Quân. Cô nhóc, con làm thế là đúng đấy.” Mạc Cẩm Thành cười nói: “À phải rồi, sau này con định thế nào? Tiếp tục ở lại thành phố A à?”

“Dạ, cho dù có thế nào thì Trình Trình và Dương Dương sống ở đây, con cũng không muốn cách con mình quá xa. Huống giờ chi qua hết đợi này là bé cưng cũng về rồi…”

“Ha ha, nhóc con đó sắp về rồi à? Đúng là tốt quá! Nhưng lỡ mà Bắc Minh Mắc lại muốn giành bé cưng của con thì sao đây?” Mạc Cẩm Thành lo lắng cũng không phải là không có lý.

“Nói thật lòng, ba Mạc, thực chất con cũng lo lắng như thế, có điều con đã hỏi luật sư rồi, bây giờ con hoàn toàn có năng lực tự mình nuôi dưỡng con cái, huống hồ chi bé cưng không ra đời trong bất cứ hiệp ước nào cả, hơn nữa anh ta đã có Dương Dương và Trình Trình, cho dù có muốn giành bé cưng với con thì phần thắng cũng sẽ không cao đâu…”

“Vậy thì ba yên tâm rồi.” Mạc Cẩm Thành gật đầu: “Cô nhóc, con có cần gì thì cứ nói với ba nhé, qua hết đợt này, ba xử lý xong mấy chuyện trong thành phố A thì sẽ về Malaysia, dì Như Khiết của con đang ở nhà đợi ba về đấy, ha ha…”

Nhắc đến dì Như Khiết, Cố Tịch Dao lại mỉm cười. Tải ápp ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Có những lúc cô thật lòng hâm mộ tình yêu kiên trinh không bao giờ thay đổi giữa ba Mạc và dì Như Khiết, nhưng mà…

Nhắc đến Bắc Minh Quân, lông mày của cô không khỏi nhíu lại…

Sau khi tiễn Mạc Cẩm Thành đi, Lạc Kiều gọi điện đến cho cô: “Tịch Dao à, cậu mau đến trường quay núi Thạch Cảnh ở thành phố A đi! Hôm nay chị đảm bảo sẽ khiến cho cậu sướng đến bùng nổ!”

Cố Tịch Dao đã quen với vẻ không đáng tin cậy của Lạc Kiều từ lâu.

Vốn dĩ không định để ý đến Lạc Kiều gần như đã nổi điên, nhưng đối mặt với hàng xóm đang xây nhà, đúng là ồn ào đến nỗi không cô không thể yên tâm sáng tác được.

Thế là cô bèn lái xe, vội vàng chạy đến trường quay núi Thạch Cảnh.

Vừa mới bước chân vào trường quay, Cố Tịch Dao đã nhìn thấy Lạc Kiều mặc quần áo cổ trang, đang trang điểm trong phòng trang điểm.

“Nói đi, gọi tớ đến đây gấp như thế, rốt cuộc là có chuyện gì mà cô Lạc lại high như thế?” Cố Tịch Dao ngồi xuống bên cạnh Lạc Kiều.

“Ha ha, đây là bộ phim đầu tiên mà tớ đóng sau khi về nước, cũng là bộ phim đầu tiên trong đời, tên là ‘Mật phi’, đương nhiên là tớ diễn vai nữ chính Mật phi rồi…” Lạc Kiều vừa nhìn thấy Cố Tịch Dao đã vui vẻ nói huyên thuyên với cô.

“Vào việc chính đi!” Cố Tịch Dao không có hứng thú mấy với phim của Lạc Kiều quay.

“Việc chính ấy là cậu có biết người phụ nữ đối diễn với tớ là ai không?” Lạc Kiều tỏ vẻ thần bí, cô ấy kề sát lại gần Cố Tịch Dao rồi nghiến răng nói: “Tô Ánh Uyển! Tất nhiên cô ta diễn vai nữ phụ, Quách quý phi, người hãm hại tớ! Một lát nữa có cảnh quay tớ tát cô ta một bạt tai, ha ha, Tịch Dao, cậu đợi mà xem tớ sẽ báo thù cho cậu thế nào!”

Cố Tịch Dao nhếch môi: “Cậu gọi tớ đến là để tớ xem cậu tát Tô Ánh Uyển như thế nào à?”

Bình luận

Truyện đang đọc