CÔ VỢ BƯỚNG BỈNH MUA MỘT TẶNG HAI

Chương 1130

Giọng nói run rẩy, cô hỏi cô Phương: “Là mẹ của anh ấy đâm… đúng không?”

cô Phương có hơi ngạc nhiên, nước mắt trào ra nhìn sang Cố Tịch Dao, đau lòng gật đầu.

Đôi tay khô nhăn cầm chặt cần câu, cũng không khỏi run rẩy: “Phải… thằng bé không ngờ người mẹ mình mong nhận được sự quan tâm nhất, vậy mà sẽ cầm dao đâm vào ngực của nó, dẫn nó cùng xuống địa ngục… quá tàn nhẫn, phải không? Đừng nói thằng bé không ngờ, ai cũng không ngờ, có phải không?”

“…Tại sao?” Trái tim của Cố Tịch Dao bị bóp đau.

Cô nghĩ đến dì Như Khiết trong ký ức, bà ta ở bên cạnh ba nuôi Mạc Cẩm Thành hòa nhã như vậy, hạnh phúc như vậy…

Nhưng tại sao năm đó lại làm như thế? Tại sao muốn tận tay giết con của mình?

Tại sao lại nhẫn tâm như vậy?

cô Phương thở dài: “Có những người phụ nữ sinh ra đã cương liệt, đột nhiên có ngày bị người khác giành mất hạnh phúc của mình, bị người khác cưỡng đoạt sự trong trắng của mình, bà ta không chịu được, cũng không cam chịu nhục. Đứa trẻ như vậy đối với bà ta mà nói, sợ rằng chính là nghiệt chủng, hoặc là vết nhơ. Bà ta tính cách cương liệt, tuyệt đối sẽ không chọn chịu khuất phục mà nghĩ cho toàn cục, sẽ chỉ chọn tận tay hủy diệt vết nhơ này, rồi một dao giải quyết bản thân, kết thúc sinh mạng.”

Nếu không phải năm đó Dư Như Khiết giống như vợ của ông cụ Bắc Minh, ông cụ Bắc Minh cũng sẽ không cưỡng ép lấy Dư Như Khiết làm vợ, chia cắt đôi uyên ương thì cũng sẽ không có bi kịch này.

“Nhưng vậy vẫn quá đáng sợ…” Cố Tịch Dao thở dài: “Đứa trẻ vô tội.”

Năm đó, cô vì kiếm tiền chữa bệnh cho Vũ Xuân, mang thai hộ đứa con của người xa lạ, không có nửa phần oán hận. Oán chỉ oán số phận trêu ngươi, tất cả những gì cô bỏ ra thì ra lại không phải là mẹ ruột của mình.

“Hai chữ tình yêu, nó vừa ích kỷ vừa vị tha. Chỉ là nam nữ khi còn trẻ, có mấy ai nhìn thấu tình yêu? Hoặc muốn sống sống chết, hoặc vô tình cắt đứt…” cô Phương quay sang, nghiêm túc nhìn Cố Tịch Dao: “Nếu như là cháu, cháu nguyện ý vì đứa trẻ không cầu danh phận mà ở lại bên cạnh Quân Quân chứ?”

“…”Cố Tịch Dao nghẹn lời.

“Đúng chứ? Cô biết cháu không bằng lòng.” cô Phương thở dài cười khổ một tiếng: “Giả như, nó cưỡng ép cháu thì sao? Cháu liệu có cũng giống như mẹ của nó, phản kháng đến cùng không? Cho dù cháu không làm hại đến con của mình, cũng sẽ hủy hoại Quân Quân hoặc chính cháu?”

“Cháu…” Cố Tịch Dao sững người, lẩm bẩm: “Cháu không biết, thật sự không biết…”

“Cho nên, dì biết Quân Quân đã cố gắng hết sức rồi.” cô Phương thâm ý gật đầu.

“Hửm?” Chỉ là Cố Tịch Dao không hiểu.

cô Phương lại như tự nói với mình: “Nơi này đối với nó mà nói, giống như là cửa sổ ánh sáng ẩn giấu trong nội tâm đen tối của nó. Nó rất ít mở cửa sổ này cho người khác nhìn thấy, nhưng nó bằng lòng lộ ra cho cháu, cháu hiểu không, Tịch Dao?”

“…” Đôi mắt của Cố Tịch Dao có chút mê mang, cô vẫn không hiểu.

“Cho nên, Quân Quân cố gắng níu giữ cháu, nếu không nó cũng sẽ không dẫn cháu đến nơi này.” cô Phương khẽ lau nước mắt trên gò má: “Ha ha, có điều cháu yên tâm. Cô nghĩ nó chắc sẽ không cưỡng ép cháu giống như ba nó, dù sao, nó không muốn cháu trở thành Dư Như Khiết thứ hai.”

“Tình trạng của chúng cháu không giống…” Cố Tịch Dao cười chua chát nói: “Bởi vì chúng cháu có con trước, cho nên dì mới hiểu lầm anh ấy để ý cháu, nhưng chúng cháu trước giờ chưa từng yêu nhau… người anh ấy thật sự yêu, là Phỉ Nhi.”

cô Phương yên lặng nhìn Cố Tịch Dao, mấy giây sau, mới lắc đầu nói: “Tịch Dao, cháu rất cố chấp.”

Bình luận

Truyện đang đọc