CÔ VỢ BƯỚNG BỈNH MUA MỘT TẶNG HAI

Chương 1719

Bà ta từ đầu đến cuối duy trì nụ cười, cầm đũa lên, bê bát nói: “Hai người còn ngây ra đó làm gì, mau ăn đi, đồ ăn nếu như nguội thì mùi vị sẽ không còn ngon nữa.”

Cố Tịch Dao khẽ gật đầu cũng cầm bát đũa lên.

Hình Uy thấy hai người gần như như nước với lửa, hôm nay không biết uống ngầm uống gì, vậy mà bình yên vô sự như thế.

Vào lúc này, truyền đến tiếng bước chân nặng nề, Bắc Minh Quân sau khi nằm một lát thì đứng dậy đi vào phòng ăn.

Trước đó anh căn bản không có ăn thứ gì cả, tức đến no đều còn tâm trạng gì mà ăn cơm nữa.

Bây giờ anh cuối cùng cảm thấy trong bụng trống rỗng, sau khi uống một ít canh giải rượu thì đi vào phòng ăn.

Anh ngồi ở vị trí của mình, ngẩng đầu ngước mắt, lông mày lại hơi nhíu lại.

Anh không ngờ Cố Tịch Dao lại ngồi ở đây, còn tưởng bản thân uống nhiều bị hoa mắt.

Ánh mắt của anh như thế khiến Cố Tịch Dao cảm thấy lạ lạ.

“Quân, sao con ngay cả Dao cũng không nhận ra rồi?” Giang Tuệ Tâm khẽ mỉm cười.

Một câu này khiến Bắc Minh Quân và Hình Uy đều sững người, hôm nay rốt cuộc bọn họ bỏ lỡ điều gì, thế nào Giang Tuệ Tâm lại xưng hô với Cố Tịch Dao thân thiết như thế, hơn nữa thân thiết đến nỗi khiến bọn họ có hơi trợn mắt há hốc mồm.

“Hai người đây là…” Bắc Minh Thiên hôm nay xem ra uống vài ly, anh luôn không thích hỏi nhiều, cũng trở nên lắm chuyện.

Giang Tuệ Tâm nhìn thấy dáng vẻ của bọn họ, nếu như không nói rõ, hai người này chắc tối nay không ngủ được.

“Thật ra là như này, khi tôi thu dọn phòng ở trước đây của mẹ tôi thì phát hiện một bức ảnh chụp chung. Tôi từ trong bức ảnh đó bất ngờ phát hiện mẹ tôi là người dì Tâm năm đó quen biết.”

Không đợi Giang Tuệ Tâm nói, Cố Tịch Dao nói đơn giản chuyện này ra.

Bắc Minh Quân nhướn mày, không ngờ lại có nguồn cơn như thế, thật là trùng hợp.

Anh cảm thấy chuyện này cũng quá khéo rồi. Ban đầu anh còn có hơi lo lắng, Dương Dương bị thương nằm ở nhà, nếu như Cố Tịch Dao ngày nào cũng đến thăm Dương Dương, Giang Tuệ Tâm sẽ đối đãi với cô như thế nào.

Căn cứ theo tình trạng trước đây, anh còn không phải ngày nào cũng nhìn thấy gương mặt như trái mướp đắng của cô.

Hiện giờ thì tốt rồi, mây đen trên trời tan đi rồi.

Ăn xong bữa tối Cố Tịch Dao chuẩn bị về nhà.

“Cô Cố, bên ngoài đang mưa, bây giờ lái xe trở về sẽ rất nguy hiểm.” Hình Uy nhắc nhở.

Lúc này Giang Tuệ Tâm đi đến bên cạnh cô, nắm lấy tay của cô: “Dao, hay là hôm nay cháu ở đây nghỉ ngơi đi, cháu bình thường rất ít khi ở cùng với Dương Dương, cả ngày nó đều khóc nháo muốn tìm cháu, tối nay cháu ở lại với thằng bé đi.”

Trong lòng Cố Tịch Dao rất mâu thuẫn, thật ra cô cũng rất muốn ở bên cạnh con trai, nhưng vừa nghĩ đến hành vi sáng hôm đó Bắc Minh Quân đối với mình, lại muốn rời khỏi.

Cô không thể bảo đảm cái tên Bắc Minh Quân này, khi nào nhân lúc cô không phòng bị mà ‘đánh lén’ một trận.

Từ hồi ở dưới quê đến khi đi cắm trại trở về, cái tên này dường như nghiện ‘đánh lén’.

Cố Tịch Dao lén liếc nhìn Bắc Minh Quân, anh lại ung dung, vắt chân ngồi trên sô pha không nói tiếng nào, giống như anh cũng đã vểnh lỗ tai chờ đợi đáp án của cô.

Bình luận

Truyện đang đọc