CÔ VỢ BƯỚNG BỈNH MUA MỘT TẶNG HAI

Chương 1647

Hình Uy giận dữ thở hắt ra một tiếng, buông lỏng tay ra.

Hoàng Tự mặt nhăn mày nhìu nói với Hình Uy: “Đại gia ơi, đến lúc này rồi, tôi còn giấu diễm các anh làm gì nữa chứ. Tôi quả thật không biết là ai lệnh cho tôi làm việc mà. Thậm chí tôi còn không biết họ kêu tôi làm thế với mục đích gì nữa cơ, chỉ đến khi đọc báo thấy nhắc đến sự cố thang máy ngoài ý muốn ở khách sạn, tôi mới hiểu ra thôi.”

“Được rồi, vậy cậu hãy nói ra hết những gì mình biết đi.” Luật sư Âu Dương nói chuyện có vẻ hòa khí hơn nhiều.

Hoàng Tự cau mày nghĩ nghĩ một hồi: “Kỳ thực không cần tôi nói chắc các anh cũng biết, tôi là một kẻ nghiện m@ túy. Chỉ là tôi quả thật cũng là nhân viên bảo trì thang máy. Ngày hôm đó vốn dĩ không phải ca trực của tôi, tôi đang tính ở ký túc xá đánh một giấc, thì đột nhiên có một người từ bên ngoài bước vào, nói với tôi có một giao dịch muốn tôi làm.”

“Cái người đó có nói với cậu cụ thể là giao dịch gì không?” Luật sư Âu Dương tiếp tục hỏi.

Hoàng Tự lắc lắc đầu: “Mới đầu anh ta cũng không nói gì cả, chỉ bảo hai ngày nữa muốn tôi tới khách sạn Daredevil tắt bộ cảm biến của mấy tầng lầu thôi. Sau đó anh ta ném cho tôi một cuộn giấy được buộc bằng dây chun. Tôi còn tưởng rằng đó là sơ đồ hướng dẫn của bộ cảm biến, kết quả vừa mở ra liền thấy là tiền, ba triệu đồng. Không giấu gì các vị, làm cái nghề bảo trì thang máy này của bọn tôi lương thấp lắm, tôi lại còn có cái thú vui kia nữa. Tiền đã đưa tới tận tay rồi không nhận không phải là phí phạm sao. Nếu lúc đó tôi biết mấy việc cỏn con ấy để lại hậu quả lớn như vậy, thì tôi nhất định không dám đáp ứng đâu.”

“Được rồi, đừng nói mấy lời vô dụng đó nữa, tiếp tục kể rõ ràng mọi chuyện ra đi.”

Hoàng Tự lúc này đã thấy rõ mấy người bọn họ có vẻ không có ác ý gì với mình, liền thả lỏng hơn một chút, cười hì hì nói: “Đã nói nhiều như vậy, cổ họng tôi đều sắp bốc khói rồi, có thể cho tôi chút nước uống không?”

“Còn chưa nói rõ ràng mọi chuyện mà mày cũng dám đòi nước uống à.” Hình Uy gấp gáp muốn biết rõ mọi chuyện, có thể để hắn uống nước sao.

“Cậu đi rót cho hắn ta cốc nước đi.” Bắc Minh Quân quát Hình Uy.

Hình Uy chỉ đành đi lấy cho Hoàng Tự một cốc.

Hoàng Tự ừng ực uống hết cốc nước, cổ họng thoải mái hơn không ít. Hắn hắng hắng giọng, tiếp tục nói: “Ban đầu tôi còn tưởng anh ta nói đùa cơ, sao có người lại biết chính xác thang máy hỏng lúc nào được. Nhưng mà đúng là hôm đó tôi có ca làm thật. Quả nhiên, nhận được điện thoại của một đồng nghiệp ở khách sạn Daredevil gọi về, nói là không thấy bộ cảm biến bên đó đâu nữa, cần công ty đưa mấy bộ đến. Tôi vừa nghe liền xung phong nhận việc, đem mấy bộ từ công ty tới khách sạn.”

“Lúc cậu mang đồ tới khách sạn, có nhận được điện thoại hay chỉ thị gì khác từ cái người đã đưa tiền cho cậu không?”

Hoàng Tự nghĩ một hồi, sau đó gật gật đầu, chắc chắn nói: “Có, lúc tôi sắp sửa đến khách sạn, liền nhận được một cuộc gọi từ số lạ, tôi vừa nhấc máy đã nghe ra được là cái người đưa tiền cho tôi kia gọi đến. Anh ta kêu tôi đi vào khách sạn từ lối đi an toàn, ở trong lối đi an toàn đó có đồ cần tôi tới lấy.”

“Có phải là một cái hộp có thắt nơ bướm không?” Hình Uy nghe đến đây vội vàng hỏi.

Hoàng Tự nghĩ nghĩ: “Đúng, không sai. Tôi mở ra xem thì chỉ thấy bên trong có mấy bộ cảm biến các tầng không khác gì mấy bộ tôi mang đến thôi.”

Bắc Minh Quân nghe đến đây nhất thời ngây người, quả nhiên không ngoài dự liệu, Phỉ Nhi nói đó là quà một người bạn tặng mình, kì thực lại là mấy bộ cảm biến kia, xem ra tai nạn của ba anh thoát không khỏi quan hệ với cô ta rồi.

Hoàng Tự tiếp tục nói: “Tôi nghe theo chỉ thị của người đàn ông đó, mang cái hộp đựng mấy bộ cảm biến theo người, sau đó cùng người đồng nghiệp kia sửa thang máy.”

Bình luận

Truyện đang đọc