CÔ VỢ BƯỚNG BỈNH MUA MỘT TẶNG HAI

Chương 420

Sau lưng người giúp việc vẫn còn đang gọi với theo: “Này cô gì ơi, cô không thể chạy lung tung như vậy đâu…”

*

Trong nhà họ Cố, Cố Kiệt Đại vừa mới thay xong quần áo ngủ đang chuẩn bị lên giường đi ngủ…

Đột nhiên bang một tiếng!

Cửa bị ai đó đá mở ra!

Vũ Xuân ngẩng đầu liền nhìn thấy Cố Tịch Dao đang đứng ở cửa ra vào cả người nhìn rất chật vật, trên người cô còn đang nhỏ xuống mấy giọt nước thấm vào tấm thảm trên nền nhà, bà ta kinh ngạc kêu lên: “Tịch Dao, sao con lại tới đây?”

Người giúp việc đứng ở cửa nhát gan nói: “Xin lỗi, ông chủ, bà chủ, tôi không ngăn được cô ấy.”

Vũ Xuân xua tay: “Thôi, cô lui xuống trước đi.” Người giúp việc đồng ý.

Một tiếng ‘Bà chủ’ trong miệng người giúp việc kia khiến cho sắc mặt Cố Tịch Dao càng thêm tái nhợt!

Một dòng nước nhỏ lạnh như băng chảy xuống dọc theo sợi tóc xẹt qua mỗi một tấc da tấc thịt giống như đâm vào xương tủy, bao phủ toàn thân cô!

Cô bước chân đi, mỗi một bước đến gần Vũ Xuân đều cảm thấy vô cùng nặng nề.

“Con nhóc chết tiệt Cố Tịch Dao kia, đêm hôm khuya khoắt đột nhiên chạy tới đây muốn trả thù hay là làm gì? Lại còn bị ướt như thế này nữa! Đừng làm bẩn thảm trải sàn nhà của tao!” Cố Kiệt Đại vội vàng từ giường vùng ngồi dậy trừng mắt với Cố Tịch Dao.

Cô hoàn toàn phớt lờ Cố Kiệt Đại đi thẳng không chớp mắt tới trước mặt Vũ Xuân…

Đem người phụ nữ hai mươi mấy năm qua cô gọi là mẹ cẩn thận nhìn kỹ một lượt từ đầu đến chân!

Vũ Xuân ngày ấy với vẻ ngoài già nua, gương mặt dịu dàng và giọng nói ấm áp mềm mại kia… Đều là những thứ mà cô đã từng quý trọng nhất nhưng bây giờ cô mới biết thì ra tất cả những thứ đó đều là giả hết sao!

“Tịch Dao con sao vậy? Cả người con đều ướt hết cả rồi mau đi thay quần áo khác đi, đừng để bị cảm…”

Bốp~!

Vũ Xuân còn chưa kịp nói xong liền cảm thấy một trận đầu choáng váng hoa mắt, một cái tát không hề được báo trước rơi xuống trên mặt bà ta!

Cố Kiệt Đại ngồi bên cạnh khiếp sợ trừng lớn hai mắt: “Mày làm cái gì thế, lại dám ra tay đánh mẹ mày cơ à? !”

“Tịch Dao, con…” Vũ Xuân bụm mặt lại, vẻ mặt không thể tin tưởng được!

“Bà im ngay!” Cố Tịch Dao khàn giọng gầm nhẹ một tiếng, ánh mắt cô chưa bao giờ lạnh lẽo như thế: “Đừng có vờ vĩnh gọi tôi là Tịch Dao nữa! Mỗi một lần bà gọi tên tôi là tôi đều cảm thấy buồn nôn! Một tát này là tôi muốn thức tỉnh bà, rốt cuộc bà còn muốn diễn tới khi nào nữa?!”

Vũ Xuân cau mày lại sợ sệt lắc đầu, nước mắt theo đó liền rơi xuống: “Tịch Dao, mẹ không biết con đang nói cái gì hết? Con sao vậy…”

“Tôi bị sao à?” Bỗng nhiên Cố Tịch Dao bật cười nhưng nụ cười kia so với khóc còn khó coi hơn, ngón tay cô vẫn còn đang run rẩy: “Năm năm trước lúc bà đang đứng giữa ranh giới sự sống và cái chết là ai bất chấp tất cả cứu bà? Là người đàn ông đang nằm bên cạnh bà hay là người nào khác đang sống ở trong ngôi nhà đẹp đẽ của nhà họ Cố này hả? Không phải! Tất cả đều không phải mà là Cố Tịch Dao tôi, là tôi đã bán đi thanh xuân, bán đi hạnh phúc của mình mới cứu được bà…”

Bình luận

Truyện đang đọc