CÔ VỢ BƯỚNG BỈNH MUA MỘT TẶNG HAI

Chương 670

Bởi vì bà đã già thế nên mắt không còn tinh nữa, động tác chậm chạp, bà biết bà bị bệnh nhưng bà giấu chúng ta, không hề cho chúng ta hay biết”

Vừa nói, dì Lý vừa lau nước mắt: “Đúng thật là nhân gian vô thường mà, chờ việc của bà nội xong xuôi, cháu qua nhà dì lấy những món đồ mà bà đã chuẩn bị cho cháu nhé”

Mắt cô vừa sưng vừa đau, nước mắt không ngừng rơi, cô đưa tay lau thật nhanh.

Buổi chiều, Hoắc Dung Thành bưng một bát cháo tới: “Ăn cháo đi”

Cô kiên quyết không ăn.

“Muốn tôi đút cho em ăn à?” Giọng nói của Hoắc Dung Thành rơi xuống phía cô, giây tiếp theo, anh húp một ngụm cháo, cúi người xuống, miệng anh đối diện miệng cô.

Tô Tú Song đẩy anh ra, thở hổn hển.

“Tôi không có thời gian chơi với em, hoặc là em ngoan ngoãn ăn hết bát cháo này rồi tiếp tục túc trực bên linh cữu, hoặc là bị tôi bế về phòng, trói vào giường, đút cho em ăn” Hoắc Dung Thành nhìn chằm cô, cháo vương khắp áo nhưng không hề tức giận, giọng uy hiếp.

Sau khi cầm bát cháo, cô ép mình ăn, bởi vì không có cảm giác ngon miệng nên cô cảm thấy như đang nhai gỗ, cả người tê liệt.

Hoắc Dung Thành không rời đi, hai tay siết chặt lại, nhìn chằm vào cô như đang giám sát công việc vậy.

Nôn rồi lại ăn, ăn rồi lại nôn, một bát cháo thì nửa bát nôn ra ngoài rồi, sót lại được xíu trong bụng.

Dù vậy nhưng Hoắc Dung Thành cũng cảm thấy hài lòng rồi.

Hôm nay là đêm cuối cùng túc trực bên linh cữu, thế nên anh không ngăn cản cô nữa.

Ngày hôm sau.

Buổi trưa.

Mười hai giờ là đã phải định quan, nhiều người tới giúp và đưa bà Tô Ái Lan vào quan tài.

Vẻ mặt Tô Tú Song bình tĩnh, không khóc lóc cũng không làm nũng nữa. Cô đặt những món đồ mà bà nội yêu thích, sờ vào khuôn mặt cứng đờ của bà lần cuối.

Lúc sắp đóng đinh vào quan tài, Tô Tú Song suy sụp, cô đẩy mọi người, không cho ai tiến lên phía trước.

Mọi người không dám động vào cô, họ quay người sang nhìn Hoắc Dung Thành.

Đôi môi mỏng mím chặt, anh sải bước đến chỗ cô, ôm chặt cô trong vòng bàn tay.

Nhân lúc này, mọi người định quan và chuẩn bị khiêng xuống huyệt.

Nhìn thấy quan tài sắp đặt xuống đất, Tô Tú Song ngẩn người như bị rút hết sức lực.

Cô đau lòng khóc rống lên, hai tay ôm lấy quan tài.

Hoắc Dung Thành ôm lấy cơ thể lạnh lão đang không ngừng giấy dụa của cô, cứ ôm chặt lấy mặc cho cô vung tay vung chân: “Hoắc Dung Thành, anh buông tôi ra, buông tôi ra!”

Cuối cùng, chiếc quan tài cũng đã được chôn lấp.

Hoắc Dung Thành cõng Tô Tú Song đã kiệt sức trở về.

Nhìn thấy linh đường trống rỗng, hai mắt Tô Tú Song trở nên đờ đẫn, trái tim khẽ rung lên, quặn thắt đau đớn.

Đặt cô trở lại giường, Hoắc Dung Thành trầm giọng nói: “Ngủ đi”

Tô Tú Song không nói lời nào, cứ ngồi trên giường như vậy, hai tay ôm lấy đầu gối, bất động.

Bình luận

Truyện đang đọc