CÔ VỢ BƯỚNG BỈNH MUA MỘT TẶNG HAI

Chương 1747

Cậu vừa ra cửa thì trợn mắt, vốn cho rằng chỉ có mẹ, không nghĩ tới còn có bà và Hình Uy.

“Ba, mẹ, hai người…”

Chỉ thấy Hình Uy bước xuống xe của mẹ, mà Bắc Minh Quân xuống xe của mình, sau đó là Cố Tịch Dao, cô giống như đứa nhỏ phạm sai lầm, cúi đầu không lên tiếng.

Bắc Minh Quân nhìn Trình Trình một cái, trong khoảng thời gian này anh không gặp cậu, chỉ thấy cậu giống như lại cao lên không ít.

“Cậu chủ nhỏ Trình Trình.” Hình Uy chào hỏi Trình Trình.

Bắc Minh Quân không để ý đến Cố Tịch Dao, trên thực tế mặt anh vẫn lạnh băng suốt đường đi, không nói lời nào với cô. Lúc này trong xe giống như một kho lạnh di động.

Anh đi đến trước mặt Trình Trình, dùng tình cảm đặc biệt của người ba nhẹ nhàng xoa đầu nhỏ của cậu: “Con ở chỗ này có quen không?”

“Ba, con ở đây rất tốt, chỗ này có mẹ, có dì Anna còn có dì Lạc Kiều, bọn họ chăm sóc con rất tốt.” Trình Trình dùng sức gật đầu.

Bắc Minh Quân nhướng mày: “Ồ, thật sao? Mẹ con hai dạ ba lòng như thế còn có thể chăm sóc tốt cho con, đúng là không dễ dàng.”

Lời này giống như đang châm chọc Cố Tịch Dao.

Nếu là trước kia, Cố Tịch Dao chắc chắn sắc bén đáp trả, nhưng lần này cô tự biết mình đuối lý, Bắc Minh Quân thích nói gì thì nói.

Trình Trình nghe ra được ba đang nói bóng nói gió, lại nhớ tới Hình Uy lái xe của mẹ trở về, hơn nữa thái độ của mẹ cũng như phạm sai lầm.

Nhưng hiện tại cậu không tiện hỏi gì, cũng chỉ có thể nói: “Ba, mẹ, chú Hình Uy, chúng ta vào nhà rồi nói, bà nội đang ở bên trong.”

Bốn người đi vào phòng khách.

“Dì Tâm.” Bắc Minh Quân chào hỏi Giang Tuệ Tâm.

“Bà Bắc Minh.” Hình Uy cũng lên tiếng.

“Dì Tâm…” Cố Tịch Dao cũng nhỏ giọng lẩm bẩm một câu.

Giang Tuệ Tâm thấy bọn họ cùng tới cũng cảm thấy bất ngờ, nhưng chỉ mỉm cười gật đầu: “Mấy đứa hẹn nhau đến đây sao?”

Bắc Minh Quân đi vào cũng không hề khách sáo. Anh ngồi xuống sô pha đối diện Giang Tuệ Tâm: “Là không mời mà đến.” Anh vừa nói vừa liếc Cố Tịch Dao một cái.

Mặc dù Hình Uy biết chuyện, nhưng hiện tại cũng không nhiều lời.

Nhưng anh ta nhìn thấy Lạc Kiều đang ngồi một mình trên sô pha bên cạnh Giang Tuệ Tâm.

Hiện tại cô có chút không giống như lần trước gặp nhau.

Cô mặc đồ cho bà bầu rộng thùng thình màu hồng nhạt, bụng đã lớn hơn rất nhiều, cô cũng không nhìn Hình Uy một cái, giống như trong nhà không có người này.

Vẻ mặt Hình Uy rất kỳ lạ, anh muốn đi qua nhưng lại hơi sợ, anh ta dịch bước nhỏ phía sau sô pha của ông chủ, đến gần chỗ của Lạc Kiều.

Anh ta nhỏ giọng hỏi cô một câu: “Em, em vẫn tốt chứ.”

Lúc này Lạc Kiều mới nghiêm mặt quay đầu nhìn anh ta một cái: “Anh cũng thấy tình hình của tôi rồi, có gì không tốt chứ.”

Bình luận

Truyện đang đọc