Chương 635
Thế là màn kịch này đã trở thành Quách quý phi đánh Mật phi.
Gừng càng già càng cay, sao một người mới bước chân vào nghề như Lạc Kiều có thể bì được với gừng già Tô Ánh Uyển được?
Bốp bốp bốp bốp bốp.
Mười mấy bạt tai giáng xuống, khiến cho gò má của Lạc Kiều sưng vù.
Cuối cùng cũng quay xong cảnh này, Lạc Kiều trở về bên cạnh Cố Tịch Dao, trong lòng thấy tức giận vô cùng.
“Tịch Dao, con ả đê tiện Tô Ánh Uyển đó hiếp người quá đáng! Tớ hận cô ta chết đi được…ưm…cậu nhẹ tay chút đi…”
Cố Tịch Dao lấy túi nước đá chườm lên mặt Lạc Kiều, cô nhíu mày rồi nói: “Thế mà bảo tớ đến xem kịch hay! Giờ lại để cho người ta xem kịch hay của cậu rồi kia kìa! Vì tớ mà đắc tội Tô Ánh Uyển có đáng hay không hả?”
“Hừ! Tớ không ưa bộ dạng hống hách đó của cô ta!” Lạc Kiều nghiến răng: “Đợi chừng nào chị đây nổi tiếng thì sẽ cho cô ta nếm mùi!”
“Cậu đấy, bớt bày trò là tớ đã thắp nhang cảm ơn ông trời rồi. Ngoan, đừng vì tớ mà làm khổ mình lung, dù gì tớ và Tô Ánh Uyển còn không được xem là tình địch nữa là.”
“Nhưng người ta đâu có nghĩ như thế! Chắc chắn trong lòng cô ta hận cậu muốn chết đấy!” Lạc Kiều liếc mắt nhìn Tô Ánh Uyển đang đứng ở gần đó: “Hứ hứ, cậu nhìn ánh mắt thâm độc của cô ta kia kìa, cô ta vốn không cần phải diễn vai Quách quý phi đâu, cô ta vốn là Quách quý phi!”
Cố Tịch Dao chào tạm biệt Lạc Kiều, cô vừa ra khỏi trường quay đã nhìn thấy Tô Ánh Uyển chờ sẵn ở đó.
“Cô Cố, hai năm không ặp, không ngờ cô lại trở thành tác gia!” Tô Ánh Uyển cản trước xe của Cố Tịch Dao, cô ta cười mỉa mai.
“Cô Tô đừng khách sáo như thế, hạng tác giả quèn như tôi đương nhiên không thể sánh bằng ngôi sao lớn như cô rồi. Nếu như cô Tô không còn chuyện gì khác thì phiền cô nhường đường.” Cô lạnh lùng nhướn mày.
Tô Ánh Uyển hơi dịch người đi: “Cô là người đã chỉ Lạc Kiều tát tôi chứ gì, cô tưởng tôi không biết à!”
Cố Tịch Dao nhíu mày nhìn Tô Ánh Uyển, nhớ đến việc sau này Lạc Kiều còn phải tiếp tục quay phim với cô ta, thế là cô bèn gật đầu: “Đúng là tôi dạy cô ấy đấy! Không liên quan gì đến cô ấy cả! Cô bất mãn cái gì thì cứ nhắm vào tôi, đừng làm khó cô ấy!”
“Ồ! Chị em thân thiết với nhau ghê nhỉ!” Tô Ánh Uyển híp mắt lại: “Cố Tịch Dao, cô giở thủ đoạn như thế này, chẳng phải là vì muốn trở về bên cạnh Quân, chứ bằng không cô cũng sẽ không cố ý viết cuốn sách rách nát ‘những năm ba của đứa trẻ sống không ra gì’ đâu, tuyên bố với cả thiên hạ mình là mẹ của con Quân! Tôi khinh thường cô!”
Nghe Tô Ánh Uyển mỉa mai mình, Cố Tịch Dao chỉ cảm thấy buồn cười: “Cô muốn nói gì thì nói.”
Cho dù người khác có tin tưởng hay không, kể từ lần tranh chấp với nhau trên toàn án hồi hai năm trước, cô và Bắc Minh Quân không thể nào trở về với nhau được nữa. Bây giờ cô chỉ mong sao các con của mình có thể bình yên trưởng thành, hy vọng anh ta cho các con mình nhiều tình thương của người ba hơn một chút là cô đã thấy đủ lắm rồi.”
“Hừ, đừng giả vờ như mình thanh cao lắm! Sao hả, bây giờ chuẩn bị diệt trừ người phụ nữ bên cạnh Quân chứ gì? Tôi nói cho cô hay, cho dù cô có đẩy tôi đi thì cũng như không thôi, có một người mà cô vĩnh viễn không tài nào đẩy ra khỏi Quân được, đến tôi cũng không thể! Cô có muốn biết người phụ nữ ấy là ai hay không?”
“Xin lỗi, tôi không có hứng muốn biết!”
Cố Tịch Dao đanh mặt lại, cô vào trong xe rồi khởi động máy.
“Phỉ Nhi! Người phụ nữ ấy tên là Phỉ Nhi!” Tô Ánh Uyển vẫn cố chấp nói với theo.