CÔ VỢ BƯỚNG BỈNH MUA MỘT TẶNG HAI

Chương 212

Quan trọng nhất là, cuối cùng còn báo cáo cho ông cụ nhà anh!

“Đây chính là sự thật mà cô nói? Cố Tịch Dao, ĐM con mắt nào của cô thấy tôi đi đái? Còn dám rủa tôi bị viêm tuyến tiền liệt, có tin ông đây xử cô không?”

Cô bị dọa hồn bay phách lạc.

Co rúm lại trốn sang bên cạnh anh, thật sự sợ người đàn ông này tức lên sẽ giết chết cô!

“…” Huhu, ai bảo ngày thứ hai cô đi làm, anh lại dám bắt nạt cô chứ!

Còn nói cái gì mà đi vệ sinh mà thôi, cũng không phải là nhìn trúng cái loại vô lại như cô, cô nhất thời tức giận mới viết lung tung…

Anh thật sự bị cô ép đến phát điên, nếu không phải vừa rồi anh kịp thời giằng lấy quyển sổ từ tay ba minh, hậu quả thật sự không thể tưởng tượng nổi!

Mạnh mẽ, anh rút bảo bối của mình ra, bàn tay mạnh mẽ tách đùi cô ra…

“A… Bắc Minh Quân, anh anh muốn làm gì…”

“A… Đau quá… Bắc Minh Quân, cái đồ khốn nạn nhà anh…”

Một trận dài, cuối cùng Bắc Minh Quân cũng xả hết tất cả lửa giận…

Cái gọi là thật sự cực kỳ bi thảm là gì?

Lần này Cố Tịch Dao coi như biết rồi.

Sau một trận, cô đã ướt đẫm mồ hơi, thở hồng hộc nằm liệt trên sofa, không thể động đậy.

Đôi mắt nóng rực trợn trừng hung dữ, anh vẫn đè trên người cô không chịu đi xuống: “…” Đến gào lên cũng không có sức.

Lúc này Bắc Minh Quân mới từ từ rời khỏi người cô, thong thả đứng dậy.

Mặc quần đâu vào đấy, chỉnh lại cổ áo hơi lệch, thắt lại cà vạt, cử chỉ nho nhã cao ngạo giống như quý tộc, dường như cái tên đàn ông vừa điên cuồng ân ái với Cố Tịch Dao không phải là anh vậy!

Cố Tịch Dao bĩu môi, mặt người dạ thú!

Tay run run, cô nhếch nhác nhặt lên chỗ quần áo bị anh lột ra, mặc lên người từng chiếc một, từ tối đã bắt đầu đau nhói, lúc này lại càng đau hơn nữa, cự vật to lớn của tên này, thật sự người thường không chịu nổi mà!

Cặn bã!

Bắc Minh Quân quay về phòng làm việc, cầm quyển sổ ghi chép kia lên, sau đó đi thẳng đến cạnh két bảo hiểm, mở khóa, trầm mặt ném vào, khóa lại.

“Này… Đó là đồ của tôi…” Cô cực kỳ bất mãn về hành vi bá bạo chiếm lấy của riêng của anh!

Bắc Minh Quân ngoảnh lại, hơi nhướn mày: “Tịch thu!” Sao đó, dùng giọng điệu cực kỳ lạnh lùng, cảnh cáo cô: “Lần sau còn để tôi thấy cô thử mấy thứ này, thì cô chết chắc!”

Cô rụt cổ lại, sống lưng đổ mồ hôi lạnh.

Không dám ho he gì, chỉ là đôi mắt xinh đẹp hút hồn kia lườm anh đầy oán trách.

Trong phòng làm việc, lại một trận trầm mặc quái lạ kéo dài.

Cố Tịch Dao nhìn dáng vẻ quay về bàn làm việc của anh, không khỏi bĩu môi: “… Không phải anh nói, chiều sẽ trả lời tôi sao?”

Anh lạnh lùng nhướn mày, ánh mắt hung ác lướt qua, khuôn mặt cô vì vừa làm tình nên ửng hồng, đáng yêu như một quả táo vừa chín mọng, khiến người khác muốn cắn một miếng.

Bỗng, bụng dưới lại bắt đầu căng lên!

Anh thấp giọng mắng một câu!

Bình luận

Truyện đang đọc