CÔ VỢ BƯỚNG BỈNH MUA MỘT TẶNG HAI

Chương 1819

Bắc Minh Triều Lâm từ trong điện thoại nghe ra được, giọng điệu của Giang Tuệ Tâm không hiền lành như bình thường, mà có cảm giác hơi gấp gáp.

Anh ta có thể cảm giác được, có thể là trong nhà đã xảy ra chuyện. Anh ta đau khổ cười nói: “Dì Tâm, nói chỉ đơn thuần tìm tôi uống trà, tôi có thời gian. Nhưng nếu về chuyện trong nhà hay về tập đoàn Bắc Minh, tôi cảm thấy không cần đi qua nữa.

Hẳn là dì nhớ bây giờ tôi đã bị đuổi ra khỏi nhà rồi chứ.”

Giang Tuệ Tâm sao lại không biết: “Triều Lâm, con đừng nói như vậy, đây không phải làm người lớn như dì khó chịu trong lòng sao. Con yên tâm chỉ làm tìm con đi uống chút trà. Mặc dù dì là mẹ kế của con, nhưng tình cảm giữa chúng ta cũng không khác ruột thịt bao nhiêu. Đến lúc đó gì báo địa điểm cho con. A, đúng rồi, đừng quên gọi Lan Hồng và Khởi Hiên đến, dì lâu rồi không gặp bọn họ, rất nhớ bọn họ. .”

“Được dì Tâm, con đợi điện thoại của dì. .”

*

Cố Tịch Dao nhìn mẹ đang nổi giận, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy.

Sau khi cô cúi đầu trầm mặc một hồi, con mắt dần đỏ lên, hốc mắt cũng ẩm ướt: “Mẹ, về chuyện của con, kỳ thật thật sự không muốn nói với mẹ. Con cảm thấy những chuyện này đã qua, thì không nên nhắc đến nữa. Nhưng mà mẹ đã muốn nghe, con sẽ kể một chút chuyện xưa của con cho mẹ.”

Cố Tịch Dao nói chuyện trước đó vì cứu Vũ Xuân, qua sự giới thiệu của người khác, đạt thành giao dịch với Bắc Minh Quân, làm người đẻ thuê. Cùng với một số chuyện cô cho rằng không sao cả.

Cô cũng không lôi Giang Tuệ Tâm vào, vì cô sợ mẹ vất vả mới tìm được Giang Tuệ Tâm cũng không lôi bà ta vào. Nếu không cô khó cam đoan mẹ có thể hận Giang Tuệ Tâm như Dư Như Khiết không.

Lúc Cố Tịch Dao kể chuyện xưa của mình, ánh trời chiều hoàng hôn đã bị màn đêm cắn nuốt mất rồi.

Lúc này nước mắt Lục Lộ tuôn đầy mặt, bà không ngờ con gái bên ngoài vui vẻ, còn có một chặng đường chua xót như vậy.

Đúng là con gái số khổ mà.

Bà xoay người kéo tay Cố Tịch Dao, hai mẹ con cùng khóc lóc thảm thiết.

Cố Tịch Dao kể lại chuyện của mình xong, cảm giác mình dễ chịu hơn rất nhiều, tảng đá lớn trong lòng mình cuối cùng cũng bị dời đi.

Lúc này cô chính là một đứa bé phiêu đãng ở bên ngoài nhiều năm, cuối cùng buông cơ thể chồng chất vết thương về đến nhà.

Chua xót, ấm ức, thống khổ cũng hòa tan trong giọt nước mắt này, rơi xuống, tóa lên thành đóa hoa thủy tinh đau khổ. .

Khóc lâu rồi, Lục Lộ ngừng tiếng khóc: “Con à, đúng là quá khó cho con rồi, đúng là một đoạn nghiệt duyên mà.”

Cố Tịch Dao mang theo gương mặt ràn rụa nước mắt nhìn mẹ: “Mẹ, có phải là con rất xấu không.”

Lục Lộ lấy bàn tay già nua của mình, nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt con gái: “Dao, con là đứa bé lương Quân, có có thể vì người thân bên cạnh mà hiến dâng toàn bộ bản thân mình, cho dù bây giờ không phải, ít nhất cũng đã từng. Con làm mẹ cảm thấy kiêu ngạo và tự hào.”

Cố Tịch Dao nhìn thái độ của mẹ, cũng không vì những trải qua của mình mà tức giận, mà đến một mức độ nào đó khẳng định mọi quyết định mà mình đã từng làm.

Cô cũng đưa tay lau đi nước mắt trên gương mặt già dặn của Lục Lộ

Bình luận

Truyện đang đọc