CÔ VỢ BƯỚNG BỈNH MUA MỘT TẶNG HAI

Chương 910

Tên cậu chủ Quân này, rốt cuộc mạng lớn thế nào, máu cũng chảy thành sông rồi mà vẫn còn bảo cô khắc phu được!

”…” Cố Tịch Dao trừng người đàn ông này, nụ cười vừa mới treo trên miệng lập tức cứng ngắc: ”Khắc cái đầu anh! Bắc Minh Quân, em cảnh cáo anh, nếu anh dám để bọn nhỏ không có ba, anh, anh…”

Cô ”anh” nửa ngày cũng không nói ra được ”anh” cái gì, cuối cùng căm giận phun ra một câu: ”Em sẽ mang bọn nhỏ nhận giặc làm cha!”

”Em…” Anh thở gấp, trên trán đầy mồ hôi, cắn răng: ”Em…người phụ nữ…độc ác…đợi đấy…ông đây thu thập em…”

Cậu chủ Quân sau khi khó khăn nói ra những lời này liền rơi vào vòng xoáy đen tối và bất tỉnh hoàn toàn…

Trong biệt thự của Tam Trúc Bang.

Cố Tịch Dao đi đi lại lại bên ngoài hành lang, căng thẳng đan các ngón tay lại với nhau.

Mạc Cẩm Thành và Dư Như Khiết ở bên cạnh.

Cửa phòng đã đóng được mấy tiếng rồi, bác sĩ đang ở bên trong xử lý vết thương cho Bắc Minh Quân, vẫn không có động tĩnh gì như cũ.

”Ba Mạc…anh ấy sẽ không xảy ra chuyện gì đâu đúng không…” Cố Tịch Dao càng đợi trong lòng càng loạn.

Mạc Cẩm Thành vỗ bả vai Cố Tịch Dao an ủi: ”Dao, đừng lo lắng. Quân sẽ không có chuyện gì đâu…đểu là ba liên lụy đến các con…gần đây trong bang có người bắt đầu làm Loạn, một là ba chuẩn bị đến tuổi từ chức, hai là ba không có ứng cử viên thích hợp để kế vị, cho nên có vài đường chủ ngu xuẩn, ham muốn rồi rục rịch tranh đoạt vị trí của ba…thậm chí có tin đồn ai lấy được đầu ba xuống thì người đó sẽ thay thế cho ba!”

”Vậy ba Mạc không phải rất nguy hiểm ư?”

Cố Tịch Dao không quá rõ về xã hội này, giờ nghĩ lại, hai năm trước mấy lần nhìn thấy tình cảnh Mạc Cẩm Thành bị thương, xem ra những người sống qua ngày trên dao kiếm thực sự chiến đấu vì sự sống.

Tuy Mạc Cẩm Thành nhận cô làm con gái nuôi nhưng vẫn duy trì khoảng cách với cô, nghĩ đơn giản là muốn bảo vệ cô thì không để cô bị liên lụy.

”Dao, con đừng lo lắng, chúng ta đều đã quen rồi…” Câu này, là Dư Như Khiết nói, bà ôn nhu kéo tay Cố Tịch Dao, khóc đến mắt sưng đỏ, nhìn Cố Tịch Dao một cách thành thật: ”Dao, thực ra, dì phải cảm ơn con…”

Cố Tịch Dao ngẩn ra, theo bản năng rủ mắt nhìn về đôi tay giả đeo găng của Dư Như Khiết, bỗng nhiên có chút chua xót: ”Dì Như Khiết, sao phải nói cảm ơn với con chứ? Rõ ràng con chẳng giúp được gì cả còn làm Bắc Minh Quân bị thương…”

”Không, con ạ…” Dư Như Khiết lắc đầu: ”Những năm này Cẩm Thành vẫn luôn giúp dì thu thập tài liệu, dì mới biết nó trở nên lạnh lùng tàn khốc, thậm chí không chút cảm xúc, khiến dì rất áy náy…nếu không phải vì dì, Quân chắc chắn sẽ không trở nên như vậy. Nhưng hôm nay nó lại chịu dùng thân che chở cho con, khiến dì rất cảm động…Quân cuối cùng cũng có người để quan tâm rồi…”

”…”Cố Tịch Dao cười khổ một tiếng, trong lòng ngũ vị tạp trần.

Một mặt, cô thừa nhận rằng mình rất cảm động, mặt khác, cô lại ghét Bắc Minh Quân như vậy…vì anh đối với cô càng tốt thì cô càng lún sâu vào, không thể thể thoát ra được.

”Dao, đứa nhỏ Quân kia đôi lúc giống dì, đều rất cố chấp. Có lẽ cả đời này dì không nhận được sự tha thứ của nó…” Dư Như khiết nói, mắt bà lại đỏ hoe, nắm chặt tay Cố Tịch Dao: ”Vì thế, Dao có thể đồng ý với dì thay dì yêu Quân có được không? Yêu đứa trẻ cô độc ấy?”

Bình luận

Truyện đang đọc