Chương 1581
Không có ánh đèn neon rực rỡ, không có tiếng xe cộ ồn ào như ở thành phố, nơi này thật sự rất yên tĩnh, yên tĩnh đến độ khiến người ta cảm thấy cơ thể và tâm trí được giải phóng, hoàn toàn thư giãn.
Cảm giác này tương tự như lúc ở trong trang trại của cô Phương.
Cô ngáp một cái, mượn ánh trăng lọt qua màn cửa sổ bằng lụa mỏng có thể thấy lúc này trong lều vải chỉ có ba mẹ con cô, không hề có bóng dáng của Bắc Minh Quân.
Vốn dĩ lúc ăn cơm rõ ràng cô đã thấy Bắc Minh Quân đi vào lều vải, nhưng lúc này không biết anh lại đi ra ngoài vào lúc nào rồi.
Đã muộn như vậy rồi anh còn có thể đi đâu được chứ? Cố Tịch Dao hơi lo lắng cho anh nhưng rất nhanh cô đã vứt bỏ suy nghĩ đó ra khỏi đầu.
Mặc kệ anh. Dù sao anh cũng không phải là trả con, huống chi hôm nay cho dù anh có đi sâu vào rừng thì cũng vẫn có thể trở về an toàn.
Cho dù mọi người ở đây có chuyện thì anh cũng sẽ không sao. Bỏ đi, mặc kệ anh. Mạc Tịch Dao dứt khoát chui vào túi ngủ rồi dần dần chìm vào giấc ngủ…
Lúc này, ở bìa rừng cách chỗ cắm trại không xa, có một người đàn ông cao lớn đang đứng, phía trên đầu anh là ánh trăng sáng đang chiếu xuống thung lũng.
Ánh trăng sáng rực, kéo cái bóng của người đàn ông trở nên rất dài.
Người đàn ông đó chính là Bắc Minh Quân.
Tuy bóng đêm yên tĩnh vắng lặng nhưng anh lại hoàn toàn không có cảm giác buồn ngủ.
Đúng lúc này, phía sau truyền đến tiếng cành cây bị giẫm nát.
“Ha ha, không ngờ chủ tịch Bắc Minh lại còn có nhã hứng đứng ở đây ngắm trăng nữa đấy.”
Bắc Minh Quân không cần quay đầu lại nhìn cũng biết người đứng sau lưng là Đường Thiên Trạch: “Anh cũng vẫn chưa ngủ, không phải là đến đây để ngắm trăng đấy chứ?”
Đường Thiên Trạch nhìn bóng lưng của Bắc Minh Quân cười lạnh lùng: “Tôi cũng không có nhã hứng và rảnh rỗi như chủ tịch Bắc Minh. Tôi còn rất nhiều chuyện phải làm.”
Bắc Minh Quân chậm rãi xoay người, đôi mắt nhìn Đường Thiên Trạch lóe lên hai vệt sáng lạnh lẽo.
“Chủ tịch Bắc Minh không cần nhìn tôi bằng ánh mắt đó chứ?” Đường Thiên Trạch tỏ vẻ thảnh thơi đi về trước mấy bước.
“Rốt cuộc mục đích anh đến gần bọn họ là gì?” Bắc Minh Quân không có đủ kiên nhẫn để tìm hiểu động cơ của Đường Thiên Trạch cho nên anh hỏi thẳng.
“Bọn họ trong miệng của chủ tịch Bắc Minh là ai? Cố Tịch Dao hay là hai đứa bé? Ha ha, tôi chỉ là tình cờ gặp gỡ bọn họ. Trên đường đưa bọn họ về nhà quen biết nhau mà thôi.” Đường Thiên Trạch nhìn ra được Bắc Minh Quân rất lo lắng cho ba người bọn họ.
Bắc Minh Quân híp mắt lại. Đường Thiên Trạch càng nói hờ hững như vậy càng tồn tại mục đích nhất định: “Đừng phủi sạch bản thân như vậy. Vẫn là câu nói cũ, cách bọn họ xa một chút, có chuyện gì thì cứ đến tìm tôi.”
“Đúng là nhìn không ra, người luôn thờ ơ lạnh lùng như Bắc Minh Quân mà bây giờ lại có tình người rồi đấy. Chỉ có điều bây giờ tôi còn đang phấn khích, vẫn chơi chưa đã. Nếu anh khiến tôi cuống lên thì tôi không thể bảo đảm sự an toàn của bọn họ đâu.”
Bắc Minh Quân vừa nghe vậy, hai mắt híp lại: “Anh đây là đang uy hiếp tôi sao? Từ nhỏ đến lớn tôi không sợ nhất chính là bị người khác uy hiếp.”