CÔ VỢ CÂM QUÁ BÁ ĐẠO

Chương 1047

“Không đúng, nếu cậu chỉ là một tên thợ mộc, vậy cậu lấy văn kiện cơ mật làm gì?” Lời này của ông cụ Lý như đang cố ý: “Còn nữa, sao cậu có thể trà trộn vào đây? Cậu mặc đồ của chúng tôi là từ đâu mà có?”

Thân phận của người này vừa bại lộ, rất nhiều chuyện khác đều trở nên không minh bạch.

“Quần áo chắc là do anh ta trộm được?” Cố Nam chột dạ, cuối cùng không kìm được mà thốt ra một câu.

“Tôi nói này cô Cố, anh ta là một thợ mộc, trộm một bộ quần áo của tám gia tộc lớn làm gì chứ?” Tô Khiết nhìn Cố Nam, cười ra thành tiếng.

Cố Chính Tuần trừng mắt nhìn Cố Nam.

“Thật ra nếu muốn điều tra bộ quần áo này từ đâu mà có cũng không khó.” Ánh mắt Tô Khiết nhìn vào bộ quần áo trên người tên gián điệp, mơ hồ hiện lên tia sáng.

“Bộ quần áo này không phải đồ giả, chắc chắn là của nội bộ, nhưng không phải đồ mới, là đồ đã được mặc qua.”

Vốn dĩ, bộ quần áo này chính là một điểm đột phá.

Cố Nam nghe thấy lời Tô Khiết nói, cơ thể vô thức cứng đờ ra, một bàn tay khẽ nắm chặt lại.

“Cháu nói xem điều tra như thế nào?” Cái tính nóng vội này của ông cụ Lý, không thể kìm chế được mà hỏi thẳng.

Lúc này Đường Vân Thành nhìn Tô Khiết, đôi mắt nhanh chóng chớp vài cái.

Làm sao? Chẳng lẽ cô còn có thể nhìn ra được là ai từng mặc qua sao?

Sao có thể chứ?

“Mặt trước và mép trái của bộ quần áo này rõ ràng đã bị mài mòn, cánh tay của áo có hơi trắng, chứng tỏ bình thường hai chỗ này bị tác động nhiều nhất, mà cánh tay áo bên phải nhìn còn rõ ràng hơn, hiển nhiên bình thường tay phải chịu lực nhiều hơn tay trái, phía trong cánh tay áo bên trái bị mài mòn nghiêm trọng nhất.” Lúc này Tô Khiết đứng khá xa tên gián điệp kia, nhưng điều cô nói ra lại vô cùng chi tiết.

“Cậu qua xem một chút.” Ánh mắt ông cụ Lý sáng lên, có chút không quá tin tưởng.

Người bên cạnh ông vội chạy qua đó, dựa theo lời Tô Khiết nói mà kiểm tra kĩ lưỡng một lượt, không kìm được kêu lên một tiếng: “Quả đúng là giống hệt với những gì cô Đường nói.”

Khóe miệng Đường Vân Thành khẽ co rút, đôi mắt cô nhóc này sắc bén thật đấy, chẳng lẽ do bình thường ngủ nhiều mà có được sao?

“Những thứ mà cháu nói có thể đưa ra kết luận được sao?” Ông cụ Lý không kìm được mà hỏi tiếp.

Những đặc điểm của bộ quần áo này, nếu nhìn kĩ lưỡng thì cũng có thể nhìn ra được, nhưng có thể chứng minh được gì chứ?

“Có thể có kết luận gì được chứ? Không phải bộ quần áo nào cũng giống nhau sao?” Hiển nhiên ông cụ Lưu không cho rằng như vậy: “Chẳng lẽ, cô ta thật sự có thể biết được ai từng mặc qua bộ quần áo này nhờ vào những vết mài mòn đó? Qua mắt ai vậy, giả vờ giả vịt, nếu cô ta thật sự có thể biết được ai đã từng mặc nó mà chỉ dựa vào nhưng điểm này, họ của tôi viết ngược lại.”

Thật ra, lúc này không chỉ có ông cụ Lưu, mà những người các cũng không tin chỉ dựa vào những điều này mà Tô Khiết có thể biết được ai đã từng mặc bộ đồ đó.

Ánh mắt của tất cả mọi người đều nhìn vào Tô Khiết, ai nấy cũng đều chờ đợi câu trả lời của cô.

Cố Nam vốn đang căng thẳng, bởi vì nếu thật sự tra ra được bộ quần áo này là của ai, chuyện này sẽ phiền phức lớn.

Nhưng bây giờ Cố Nam cảm thấy, người phụ nữ trước mắt mình cũng chỉ đang giả vờ giả vịt mà thôi, vì vậy, lúc cô ta nhìn Tô Khiết, đôi môi khẽ nhếch thành một nụ cười chế giễu.

Bình luận

Truyện đang đọc