CÔ VỢ CÂM QUÁ BÁ ĐẠO

Chương 504

“Tôi đi làm thôi, chị Lưu, tôi đói rồi, chị có thể nấu cho tôi chút đồ ăn không?” Tô Khiết tội nghiệp nhìn chị Lưu.

“Được, được, tôi đi làm ngay, thức ăn sẽ có nhanh thôi.” Chị Lưu định thần lại, rồi liên tục gật đầu.

“Vậy tôi đi tắm, thay đồ đã.” Tô Khiết nhìn cơ thể đầy bụi bặm của mình thì yếu ớt thở dài, rồi nhấc đôi chân mềm nhũn của mình lên lâu.

“Cậu chủ, mợ chủ về nhà rồi.” Chị Lưu nhân lúc Tô Khiết lên lâu thay đồ đã gọi cho Nguyễn Hạo Thần.

“Cô ấy về rồi à?” Nguyễn Hạo Thần nhất thời không dám tin vào những gì mình nghe thấy, anh tìm cô cả ngày trời nhưng không có tin tức gì, nên giờ anh đang đấu với Đường Bách Khiêm như nước với lửa.

Thế mà giờ lại tự mình quay về nhà?

Tình huống gì thế này? Ai có thể nói cho anh biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không?

“Vâng ạ, mợ chủ về nhà rồi, nhưng trông cô ấy có vẻ rất mệt mỏi, hơn nữa trên người cũng dính không ít bụi bặm, trên giày cũng giẫm lên rất nhiều bùn, tôi có hỏi mợ chủ đi đâu thế, thì cô ấy nói cô ấy chỉ đi làm thôi.” Hiếm khi chị Lưu nói nhiều thế này, vì dù gì cũng chỉ gọi điện, chứ không đối mặt trực tiếp với Nguyễn Hạo Thần, nên chị Lưu không sợ anh đến thế.

Đi làm ư? Cô chỉ đi làm thôi ư?

Anh ra sức tìm cô cả ngày nay, trong lòng sốt ruột muốn chết, còn liều mạng đi tìm Đường Bách Khiêm nữa.

Thế mà cô chỉ làm thôi ư?

Nguyễn Hạo Thần nhất thời cảm thấy trong lòng mình rối như tơ vò…

Nên cuộc gọi mà cô nghe lúc sáng là của công ty gọi tới bảo cô đi làm à? Có đánh chết anh cũng không ngờ tới vấn đề này.

Công ty có việc gấp gì mà phải giục cô đi làm thế? Hơn nữa nếu cô tới công ty làm việc, anh không thể không biết chuyện này được, rõ ràng cả ngày nay cô không ở trong công ty.

Nên…

Nghĩ tới lúc nãy chị Lưu nói trông cô vừa mệt vừa chật vật, mắt Nguyễn Hạo Thần dần híp lại.

Được, được lắm, tối qua anh đã muốn làm một số chuyện rồi, nhưng bị chuyện hôm nay trì hoãn, không ngờ có mấy người lại nóng lòng muốn tìm cái chết như thế, vậy thì đừng trách anh đó!

Tất nhiên giờ chuyện quan trọng nhất là quay về tìm cô, rồi…

Trên đường về, Nguyễn Hạo Thần lại gọi điện:”Cậu không cân tìm Đường Bách Khiêm nữa đâu.”

Nếu cô đã về rồi, vậy thì không cân tìm kiếm Đường Bách Khiêm nữa, anh không muốn một ngày nào đó, anh ta nói anh ỷ thế hiếp người khi đứng trước mặt cô.

Anh không thể cho Đường Bách Khiêm cơ hội nhận được sự đồng tình khi đứng trước mặt người phụ nữ của anh.

“Đại ca à, ba ngày nay anh như một đứa con nít vậy đó? Nói đổi là đổi, lúc thì nói bắt, lúc thì nói không bắt, lúc thì bảo tìm, lúc thì bảo không tìm!” Người ở đầu bên kia bỗng sửng sốt, anh đang chiến đấu hăng say mà, sao có thể nói dừng là dừng chứ?

“Cậu có ý kiến à?” Giọng nói Nguyễn Hạo Thần hơi thâm trầm, nhưng không hoàn toàn lạnh lẽo, tàn nhẫn như lúc trước nữa, bởi vì người phụ nữ của anh đã về rồi, giờ anh đang rất vui, nên không chấp nhặt với mấy người này.

“Em không dám ạ.” Người kia thâm hít sâu một hơi, rõ ràng giận mà không dám nói ra.

“Đại ca, có phải anh vì phụ nữ không? Nếu không việc gì phải ra sức dằn vặt một người đàn ông như thế chứ?” Người kia ngừng một lát, cuối cùng cũng không nhịn được, bắt đầu nói ra suy nghĩ khác người của mình:”Cách tốt nhất để đối phó với phụ nữ là dứt khoát ngủ với cô ấy, nếu anh ngủ cùng cô ấy rồi, tất nhiên trái tim cô ấy cũng sẽ thuộc về anh, nếu một lần không đủ thì hai lần, hai lần không đủ thì ba lần, anh phải để ánh mắt cô ấy chỉ có hình bóng anh, để lúc lên giường, cô ấy cũng chỉ nhìn thấy anh, tất nhiên nếu anh có bản lĩnh, anh có thể làm cô ấy không xuống giường được, đến lúc đó để xem cô ấy có còn tâm tư nghĩ đến chuyện khác không?”

Bình luận

Truyện đang đọc