CÔ VỢ CÂM QUÁ BÁ ĐẠO

CHƯƠNG 960

Làm sao Tô Khiết không nhìn ra được suy nghĩ của ông cụ Tô. Bây giờ ông cụ Tô đang bị như vậy, cô cũng không yên tâm trở về nước M. Tô Khiết vốn dự định ở thêm mấy ngày nữa, chỉ có điều cô không nói rõ mà thôi.

“Ông cảm thấy vẫn còn hơi khó chịu. Cho nên muốn ở lại đây quan sát thêm vài ngày nữa.” Có thể ông cụ Tô cũng phát hiện lúc nãy mình nói quá gấp, quá rõ cho nên muốn vớt vát lại.

“Đúng rồi, mấy ngày nay cháu cố gắng lo liệu chuyện của công ty cho tốt. Tô thị bây giờ đang rất nguy cấp, nếu không có

người trông coi, e rằng sẽ không xong.” Ông cụ Tô thật sự muốn đem mọi chuyện của nhà họ Tô giao cho Tô Khiết.

Đương nhiên, điều quan trọng hơn chính là ông cụ Tô cảm thấy với thái độ bây giờ của Bùi Dật Duy đối với Tô thị. Nếu Tô Khiết quản lý công ty, nhất định sẽ có chút liên hệ với Bùi Dật Duy. Nếu hai người qua lại thường xuyên hơn Khiết Khiết nhất định sẽ có thể giảng hòa với Bùi Dật Duy, cả hai sẽ trở lại tốt đẹp như ban đầu.

Bây giờ ông muốn Khiết Khiết nhanh chóng kết hôn, cũng muốn nhìn thấy Khiết Khiết hạnh phúc, để ông có thể yên tâm rời đi.

“Cháu thực sự không hiểu chuyện của công ty, cũng không muốn quản lý công ty. Nếu không ông tìm một người đến quản lý

trước đi?” Tô Khiết biết được ý định lúc này của ông cụ Tô, cho nên cô biết nếu cô tiếp quản chuyện của công ty nữa chắc chắn sẽ không tránh khỏi phải tiếp xúc với Bùi Dật Duy.

Nhưng mà cô không muốn gặp Bùi Dật Duy và cũng không muốn dính líu gì đến anh ta nữa.

Bây giờ, cô chỉ muốn làm hết sức mình để giải quyết vấn đề của Nguyễn Hạo Thần.

Ánh mắt Tô Khiết hơi lóe lên, sao tự nhiên cô lại nghĩ tới cái người vô lại, mặt dày kia chứ?

Tô Khiết đột nhiên cảm thấy hơi bực bội. Cô có nên quay về nước M càng sớm càng tốt, tránh thật xa Nguyễn Hạo Thần, sau đó biến mất tăm không?

“Nào có chuyện dễ dàng thuê người như vậy? Người chuyên nghiệp không chỉ đắt mà còn khó thuê, có tiền cũng chưa chắc

thuê được. Hơn nữa thuê người ngoài, bọn họ cũng không thể nào hết lòng hết dạ lo cho công ty của chúng ta được, mà ông cũng không yên tâm. Nếu có thể dễ dàng thuê người thích hợp thì ông cũng không cần cực khổ như vậy rồi.” Ông Tô khẽ thở dài, nhiều năm qua ông rất vất vả vì công ty. Con ông không nên người, cháu trai ông cũng chẳng ra sao. Ông hoàn toàn đã hết hy vọng với bọn họ rồi.

Năm đó, nếu Trung Phương không gặp tai nạn, chắc chắn nó sẽ quản lý công ty này thật tốt.

Muốn thuê người, hơn nữa còn là thuê một người bên ngoài, việc này không đơn giản như vậy.

“Trừ khi cháu có ứng cử viên phù hợp?” Ông cụ Tô đột nhiên nhìn về phía Tô Khiết, ánh mắt hơi lóe lên.

Nếu Bùi Dật Duy quản lý Tô thị, có lẽ Tô thị sẽ sống lại hoặc có thể phát triển trở lại.

Bùi Dật Duy rất thích Khiết Khiết, vì Khiết Khiết mà anh ta đã từ bỏ việc trả thù cho nên chuyện này rất có khả năng.

Chỉ cần Bùi Dật Duy kết hôn với Khiết Khiết, vậy thì anh ta không tính là người ngoài…

Trong mắt ông cụ Tô hiện lên một chút hy vọng.

“Cháu không có.” Chỉ là Tô Khiết đã thẳng thừng dập tắt hy vọng của ông cụ. Cô chỉ là buột miệng nói như vậy, chứ cô biết đi đâu tìm ứng cử viên thích hợp cho ông cụ đây?

Cô không hiểu chuyện kinh doanh, và cô ấy cũng không biết bất cứ ai làm kinh doanh, ngoại trừ Nguyễn Hạo Thần…

Cô, tại sao cô lại nhớ tới cái gã vô lại kia nữa rồi?

 

Bình luận

Truyện đang đọc