CÔ VỢ CÂM QUÁ BÁ ĐẠO

Chương 1861

“Tốt nhất là cô đừng có ý nghĩ xấu gì, bằng không, tôi tuyệt đối sẽ không buông tha cho cô đâu.” Trịnh Hùng nhìn cô, vẻ dữ tợn trên mặt không chút giấu giếm: “Cô theo tôi lâu như vậy, thủ đoạn của tôi thế nào hẳn là cô rất rõ.”

“Tôi có thể có ý nghĩ xấu gì chứ, anh là người đàn ông của tôi, là chỗ dựa của tôi, tôi còn phải nhờ anh giúp tôi báo thù ấy chứ.” Bạch Doanh biết mình đã thuyết phục thành công Trịnh Hùng, kế hoạch của cô coi như thành công bước đầu.

Nghe được vậy, con ngươi của Trịnh Hùng có chút lấp lóe: “Được, vậy tôi dẫn cô đi gặp thiếu thành chủ.”

Trịnh Hùng cảm thấy trước đó mình đã cẩn thận quá múc, người phụ nữ này mặc dù thông minh thì cũng chỉ là một người phụ nữ, mấy năm này cô ta đều dựa vào anh, rời xa anh, chuyện gì cô ta cũng sẽ không làm được.

Chỉ cần cô ta còn cần dựa vào mình để bao thù thì anh không lo cô ta sẽ phản bội.

Nếu đến lúc đó cô ta thật sự nảy sinh tâm tư gì khác, anh sẽ trừ bỏ cô ta đầu tiên, đối với phụ nữ, trước giờ anh đều không có lòng thương hoa tiếc ngọc.

“Cô chuẩn bị một chút, đi với tôi tới chỗ thiếu thành chủ.” Thật ra anh cũng định đi gặp thiếu thành chủ, anh biết hôm nay thiếu thành chủ vừa hay về nước.

“Vâng.” Mắt Bạch Doanh như sáng lên, nhanh chóng gật đầu đồng ý, cô đương nhiên không ngờ nhanh như vậy đã có thể gặp thiếu thành chủ.

Chỉ cần gặp được thiếu thành chủ, cô sẽ chỉ cách thành công một bước chân nữa thôi.

Cô tự cho rằng bản thân rất thông minh, tự cho rằng thận trọng từng bước sẽ không có chút sơ hở nào, lại quên mất việc làm bạn với sói là một chuyện vô cùng nguy hiểm, sơ ý một chút thôi là sẽ có khả năng bị sói ăn sạch, huống hồ cô còn làm bạn với một đám sói.

Tối qua, quản gia Trọng không gọi điện được, gửi tin nhắn cũng không thành công, nhưng mà chút chuyện nhỏ này khẳng định là không đả kích nổi vị quản gia vạn năng của khu Quỷ thành này, quản gia Trọng dự định tiếp tục kiên trì.

Lần thứ hai, vừa rạng sáng, quản gia Trọng đã trực tiếp đi trông chừng bên ngoài nhà họ Đường, gọi điện, nhắn tin đều dùng rồi, ông chỉ có thể tự mình đi gặp người thôi.

Gặp mặt, đương nhiên có thể nói rõ hết cả.

Quản gia Trọng dậy rất sớm, chưa tới sáu giờ đã tới coi chừng, ông nghĩ chỉ cần cô cả nhà họ Đường đi ra ngoài, ông sẽ có thể gặp người.

Lúc ông tới, người của nhà họ Đường còn chưa tỉnh, toàn bộ sân vườn nhà họ Đường đều cực kỳ yên tĩnh, cho nên quản gia Trọng càng yên tâm hơn.

Quản gia Trọng đứng bên ngoài chờ, đương nhiên dựa vào năng lực của mình, nếu ông không muốn để cho người ta phát hiện thì người nhà họ Đường cũng rất khó phát hiện ra ông.

Đương nhiên, đã phải ẩn nấp thì ông không thể áp sát quá gần, cho nên không cách nào nhìn rõ tình hình bên trong nhà họ Đường.

Quản gia cứ chờ cho đến tám giờ sáng, ông nhìn thấy có không ít người ra kẻ vào trong nhà họ Đường, chỉ duy nhất người ông muốn gặp thì không có.

Theo lý mà nói thì chuyện này cũng bình thường, hoặc là cô Đường vừa hay không có việc gì cho nên không đi ra ngoài.

Nhưng thân là quản gia vạn năng của Quỷ Vực Chi Thành, lại đi theo Trương Minh Hoàng nhiều năm, cho nên quản gia Trọng có sự nhạy bén mà người thường không có.

Ông đột nhiên cảm giác việc này có vẻ khác thường!

Bình luận

Truyện đang đọc