CÔ VỢ CÂM QUÁ BÁ ĐẠO

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

CHƯƠNG 308

Cả tiếng đồng hồ, bên ngoài trạm xăng dầu không có ai cả, cũng không có xe ra vào.

Nguyễn Hạo Thần tăng tốc độ video, nhưng cũng không ảnh hưởng đến hiệu quả kiểm tra.

Trong video, cô vẫn không đi ra khỏi siêu thị.

“Trạm xăng dâu này chỉ có một lối ra, chắc chắn cô ấy còn ở trong siêu thị?” Trên mặt cậu năm Tào lộ vẻ hưng phấn: “Anh ba, bây giờ đi qua chắc chắn có thể bắt được cô ấy.

Con ngươi Nguyễn Hạo Thần sâu thẳm, không hề nhúc nhích mà bắt đầu chỉnh video. Nhưng anh phát hiện cho dù chỉnh thế nào, hình ảnh trong video vẫn không có gì thay đổi, rõ ràng đã đứng hình từ lâu.

Vì trên hình ảnh không có ai, cũng không có thứ gì di chuyển, cho nên trong chốc lát không dễ nhìn ra sự khác thường. Mà quan trọng nhất là trong lúc anh xem xét hình ảnh vẫn chớp động, khiến người ta có ảo giác như video theo dõi bình thường.

Nhưng rất rõ ràng, vào khoảnh khắc cô bước vào siêu thị, camera đã bị xâm nhập, hình ảnh cũng dừng lại ở khoảnh khắc đó, chỉ là anh không rõ làm ra hiệu quả chớp động đó bằng cách nào?

Anh muốn xem thử camera khác, lại phát hiện những camera hướng này đều không thể sử dụng, còn những nơi khác thì vẫn bình thường.

Xem ra gặp phải cao thủ về mặt này rồi!

Anh biết, chắc chắn bây giờ cô không còn ở trạm xăng dầu nữa.

Cho nên vì trốn khỏi tay anh, cô đúng là sử dụng tất cả mọi thủ đoạn.

Hay, hay lắm!

Cho nên tuy lúc này anh về nhà cũng không bắt được cô, hơn nữa cô còn có lý do trốn tội.

Vì thế Nguyễn Hạo Thần cũng không vội về nhà.

“Còn.” Cậu năm Tào mơ hồ cảm thấy sau lưng lạnh lẽo, anh ba lúc này thật đáng sợ.

“Bảo người dẫn Kiều Thiên Lý đến phòng khách lầu một.” Tuy lúc này cô đã trốn thoát, nhưng anh có kéo tơ lột kén cũng phải tìm ra một chút chứng cứ.

Phòng khách lầu một.

Lúc này, trên mặt Nguyễn Hạo Thần còn đang đeo mặt nạ, anh là cố ý không tháo xuống.

“Tôi thật sự không biết cô ta là ai cả, cô ta đeo mặt nạ, tôi không nhìn thấy mặt cô ta.” Kiều Thiên Lý cảm thấy mình thật sự quá oan uổng, quá uất ức, lúc này cô ta còn chưa hoàn toàn tỉnh táo lại, không hề nhận ra Nguyễn Hạo Thần.

“Cô không biết cô ta là ai tại sao phải giúp cô ta? Tốt nhất cô nên nghĩ kỹ rồi nói, chuyện này tôi đích thân điều tra, cô nên hiểu rõ tính nghiêm trọng của nó.” Cậu năm Tào uy hiếp.

“Vì, vì cô ta uy hiếp tôi, cô ta dùng súng uy hiếp tôi?” Vẻ mặt Kiều Thiên Lý thay đổi, lời nói lấp lửng, ánh mắt trốn tránh, vừa nhìn là biết đang nói dối.

Bình luận

Truyện đang đọc