CÔ VỢ CÂM QUÁ BÁ ĐẠO

Chương 1156

Bây giờ cô gả cho bất kì người đàn ông nào khác, thì đúng là tước đoạt quyền làm ba của người đàn ông đó, điều này đúng là không công bằng, quá tàn nhẫn với người đàn ông đó. Nhưng ngoại trừ Nguyễn Hạo Thần ra. Cô đã sinh cho Nguyễn Hạo Thần hai đứa con rồi. Có điều, bây giờ Tô Khiết không muốn nói chuyện này cho bọn họ, lúc này nhìn thấy bộ dạng của ông bà cụ Nguyễn, cô chỉ thấy rất mỉa mai.

“Đúng thế, cô bỏ qua cho Hạo Thần đi, xin cô nương tay, đừng hại Hạo Thần, chớ hại nhà họ Nguyễn nữa.” Ông cụ Nguyễn cũng nhanh chóng nói thêm một câu, ngữ điệu cũng nhẹ nhàng hơn một chút.

“Khiết Khiết, bà tin rằng chắc chắn cháu biết được nổi khổ của hai ông bà già này, cháu có thể đồng ý với ông bà không? Đồng ý rời khỏi Hạo Thần của ông bà được không?” Trên mặt bà cụ Nguyễn thêm mấy phần đau thương, lúc nói chuyện bà ta muốn cầm lấy tay Tô Khiết. Nhưng Tô Khiết tránh được.

Bà cụ Nguyễn ngẩn người, nhưng mắt vẫn nhìn thẳng vào Tô Khiết, trên mặt mang theo sự khẩn cầu, phải nói rằng lúc này sắc mặt của bà cụ Nguyễn rất phù hợp.

“Xin lỗi, cháu không thể đồng ý với bà.” Tô Khiết nhếch môi, hai ông bà Nguyễn này hăm dọa như thế, cô hơi phiền muộn, cũng hơi tức giận, cô thậm chí còn hơi giận Nguyễn Hạo Thần, nhưng cô cũng không đồng ý chia tay với Nguyễn Hạo Thần. Dù sao Nguyễn Hạo Thần cũng không biết ông bà cụ Nguyễn làm việc này, nếu cô thật sự đồng ý với bọn họ, đối với Nguyễn Hạo Thần sẽ không công bằng.

Cô nhớ hôm qua, ở nhà họ Đường, Nguyễn Hạo Thần vì cô mà kiên cường chịu một gậy của ông cụ Đường, tối đó Nguyễn Hạo Thần còn lén lút đi vào phòng cô, trêu chọc muốn ở lại.

Nguyễn Hạo Thần làm mọi chuyện đều là vì cô, cô hiểu, cô biết, thế nên cô không thể đồng ý với ông cụ Nguyễn và bà cụ Nguyễn được.

Hạ Điềm Điềm núp bên ngoài hoàn toàn nhìn đến ngây người, nhìn đến ngu luôn. Hai ông bà cụ nhà họ Nguyễn cầu xin Tô Khiết như thế, Tô Khiết lại tuyệt tình như vậy, chẳng biết xấu hổ mà từ chối? Mắt Hạ Điềm Điềm lóe sáng, sau đó lấy điện thoại ra, quay video.

“Cô, cô, cái thứ đàn bà không biết xấu hổ như cô, lòng dạ cô sao ác quá vậy? Cô đây là muốn giết chết chúng tôi sao?” Lồng ngực ông cụ Nguyễn phập phồng, rõ ràng là rất tức giận, ông ta hung ác trợn mắt nhìn Tô Khiết, không biết lựa lời mà hét lên: “Sao cô có thể thế được chứ? Cô đã xấu thế rồi, còn không sinh con được, hơn nữa cô biết rõ Hạo Thần không thích cô, sao cô cứ quấn lấy Hạo Thần thế? Cô chỉ đơn giản muốn tiền của Hạo Thần thôi. Thứ đàn bà như cô cái gì cũng sai cả, còn có một lòng tham không đáy nữa, sao tôi có thể để Hạo Thần cưới cô, sao có thể cho cô bước vào cửa nhà họ Nguyễn được.”

“Hôm nay, hai ông bà già này cầu xin cô như thế, cô cũng không chịu buông tha Hạo Thần, không chịu buông tha cho nhà họ Nguyễn chúng tôi. Hiển nhiên là cô muốn giết chết hai ông bà già này, được thôi, hôm nay tôi cho cô toại nguyện, bây giờ tôi sẽ nhảy xuống từ chỗ này.”

Ông cụ Nguyễn đột nhiên vọt tới cửa sổ bên sân thượng, còn giả vờ bước chân, định leo lên.

Tô Khiết nhìn ông ta, không nhúc nhích, cũng không nói gì. Cô cũng không ngăn cản, cửa sổ của bệnh viện đều bị đóng kín, ngày thường sợ một vài bệnh nhân không chịu nổi đau đớn mà tự sát, thế nên căn bản không nhảy xuống được, ông cụ Nguyễn rõ ràng đang giả vờ thôi. Ông cụ Nguyễn cũng chỉ muốn dùng cách này để ép cô.

Hạ Điềm Điềm núp bên ngoài lại hoảng sợ mất mật, muốn đi ngăn cản, nhưng cô ta nghĩ đến mình đang quay video, một cảnh xuất sắc thế này, cô ta phải quay tiếp. Dù sao bây giờ ông cụ Nguyễn vẫn chưa nhảy.

“Khiết Khiết, bà xin cháu đó, xin cháu buông tha cho Hạo Thần đi. Hai ông bà già này không cần mạng cũng được, ông bà chỉ xin cháu đừng hại Hạo Thần. Những chuyện khác ông bà có thể không so đo, cháu có tham tiền của Hạo Thần nhà ông bà hay không ông bà cũng không ngại, nhưng cháu không sinh con được, là không sinh sản được đó. Nhà họ Nguyễn này không thể tuyệt hậu, Hạo Thần của ông bà không thể không có con.”

Bà cụ Nguyễn đột nhiên bật khóc, bà ta vừa khóc vừa nhìn Tô Khiết, ra vẻ quỳ xuống trước mặt Tô Khiết: “Khiết Khiết, bà xin cháu, buông tha cho Hạo Thần đi, bà quỳ xuống xin cháu.”

Tô Khiết lạnh lùng nhìn bà cụ Nguyễn, cũng không cản bà ta mà chỉ lạnh lùng nhìn, cô thấy bà cụ Nguyễn cong chân xuống, nhưng vẫn không quỳ xuống, chỉ là khóc rất đau lòng.

Bình luận

Truyện đang đọc