CÔ VỢ CÂM QUÁ BÁ ĐẠO

Chương 532

Mặc dù ông cụ Tô tức giận Tô Nghiên Nghiên làm những chuyện như vậy với Tô Khiết thật, nhưng dù sao cũng là cháu gái của mình, trong lòng ông cũng thấy hơi bận tâm, Tô Khiết thương ông cụ nên mới bảo cậu Năm Tào bên kia thả Tô Nghiên Nghiên ra.

Thật ra Tô Khiết cũng không lo Tô Nghiên Nghiên được thả sẽ làm ra chuyện gì, bởi vì Tô Nghiên Nghiên và Lưu Vũ không thể xúc phạm đến cô nữa.

“Ông cụ Tô có ở đây không?” Diêu Hoa Hoa thấy vẻ vui mừng hiện lên trên mặt Lưu Vũ thì hơi ngẩn người, đương nhiên bà ta cũng biết suy nghĩ của Lưu Vũ, nhưng mà bà cũng không thể nói toạc ra trước mặt được, cho nên chỉ có thể đợi đến khi nhìn thấy ông cụ Tô.

“Có ở đây, ông cụ đang ở thư phòng đấy, để tôi cho người đi gọi, bà Liên chờ một chút.” Giờ đây trong lòng Lưu Vũ tin tưởng chắc chắn rằng nhà họ Liên đến đây để cầu thân, người muốn hỏi cưới là Tô Nghiên Nghiên, cho nên ý cười trên mặt cũng không giấu được: “Nghiên Nghiên, Nghiên Nghiên à, con xuống đây, bà Liên đến này.”

Diêu Hoa Hoa nhanh ý muốn ngăn cản Lưu Vũ, nhưng mà Lưu Vũ cũng đâu có nói rõ điều gì, chỉ gọi Tô Nghiên Nghiên đi ra, Diêu Hoa Hoa cảm thấy nếu bà nói gì nhiều thì lại không tốt lắm, cho nên đành phải giữ yên lặng.

Mặc dù Tô Nghiên Nghiên bị bệnh như vậy nhưng lại đi xuống lầu rất nhanh, cô ta hiểu rõ mẹ của mình, điều có thể khiến cho bà hưng phấn gọi mình xuống nhà như vậy, nhất định phải là nhân vật lớn, hơn nữa chắc chắn là chuyện tốt.

“Bà Liên đến cầu hôn, con cẩn thận biểu hiện trước mặt bà Liên đi.” Lúc Tô Nghiên Nghiên đi ra, Lưu Vũ nhỏ giọng dặn dò bên tai cô ta.

Tô Nghiên Nghiên ngẩn người, sau đó thì mừng rỡ như điên, cô ta từng thấy cậu Liên rôi, chỉ có điều với cô ta mà nói, cậu Liên là một mong muốn khó có được, lần trước ở Danh Tước, cô ta phải vận dụng quan hệ mới có thể tham gia tiệc rượu của cậu Liên.

Không ngờ rằng hôm nay cậu Liên lại đến nhà cầu hôn, muốn cưới cô ta.

Sao có thể không vui được chứ? Sao có thể mất hứng được đây?

Tô Nghiên Nghiên tự mình pha trà cho Diêu Hoa Hoa, gọt hoa quả rồi không ngừng lấy lòng.

Diêu Hoa Hoa chỉ có thể cười đáp lại, mang theo vẻ lúng túng mà không hề thất lễ.

“Bà Liên đây là?” Khi ông cụ Tô nghe tin đi xuống lầu, nhìn thấy cảnh tượng trong đại sảnh, lông mày của cụ hơi nhíu lại.

“Ông cụ Tô, lần này tôi tới là vì chuyện của đứa nhỏ, muốn cầu hôn cho Liên Cung nhà chúng tôi.” Diêu Hoa Hoa thấy ông cụ Tô đi xuống, rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm.

Lúc này đây, Tô Nghiên Nghiên cũng mở cờ trong bụng, mặc dù cố gắng che giấu niềm vui như điên đó, nhưng trên mặt vẫn toát ra vẻ ngượng nghịu như hoa đào.

Đương nhiên Lưu Vũ cũng mừng tít cả mắt.

“Cầu hôn?” Đôi mắt của ông cụ Tô lướt nhìn Tô Nghiên Nghiên, ánh mắt hơi trâm xuống, mấy việc gân đây Tô Nghiên Nghiên làm ông đều biết hết cả, chẳng lẽ nhà họ Liên không biết hay sao?

Với danh tiếng và địa vị nhà họ Liên, với tính cách của Liên Cung, chẳng lẽ lại lấy Tô Nghiên Nghiên à?

“Vâng, Liên Cung nhà tôi nói thích Tô Khiết nhà ông, cho nên hôm nay tôi theo lời của ông cụ trong nhà đến đây để cầu thân.” Diêu Hoa Hoa lễ phép trả lời, hơn nữa bà còn nói là theo ý của ông cụ Liên tới, chuyện này lại càng chính thức hơn.

Nhất thời, sắc mặt của Tô Nghiên Nghiên thay đổi trong nháy mắt, gương mặt khó có thể tin nổi, có vẻ không cam lòng, có cả kìm nén cơn phẫn nộ, tại sao? Tại sao lại là Tô Khiết, rốt cuộc cô ta có gì hơn cô chứ?

Sắc mặt của Lưu Vũ cũng trở nên khó coi trong chớp mắt, nhưng mà bà ta vẫn cố gắng nhẫn nhịn, không tỏ ra khác thường quá nhiều.

Bình luận

Truyện đang đọc