Chương 413
“Đúng vậy, cô ấy mua rất nhiêu đồ dùng cho trẻ con.” Thạch suy nghĩ rồi lại bổ sung thêm một câu, cảm giác có lẽ là cần phải nói chuyện này.
“Đồ cho trẻ con?” Nguyễn Hạo Thần liên giật mình, lông mày liền nhẹ nhàng nhíu lại, cô mua đồ cho trẻ con để làm gì?
“Đúng vậy, là mua đồ cho trẻ con khoảng năm tuổi.” Thạch căn cứ vào phán đoán của mình mà bổ sung thêm một câu.
Trẻ con gần năm tuổi? Trên mặt của Nguyễn Hạo Thần có nhiều hơn mấy phân nghi hoặc, trẻ con gần năm tuổi, cô mua cho ai chứ?
Anh nhớ là lần trước anh cũng nhìn thấy cô ở trong khu quần áo của trẻ em, lúc đó bởi vì có chuyện gấp cho nên phải rời đi, mới không có mua.
Nhưng mà hiển nhiên là giờ phút này đến bây giờ vẫn không ai có thể cho anh đáp án, mà lúc này anh đang nghĩ đến một chuyện khác, lại không thể điều tra sâu thêm được.
Cúp điện thoại, sắc mặt của Nguyễn Hạo Thần càng lạnh lùng hơn mấy phân, rất rõ ràng, không phải là Tô Khiết đã phong tỏa tin tức.
Thật ra từ lúc Tô Khiết bước xuống xe, chuyện đã trôi qua nửa tiếng đồng hồ, cho dù cô có lợi hại hơn nữa cũng không có khả năng nào phong tỏa hoàn toàn tất cả tin tức.
Lúc đó ở trung tâm thương mại có rất là nhiêu người có mặt, có thể đi khỏi bất cứ lúc nào, trong nửa tiếng đồng hồ, ra ra vào vào cũng không biết là bao nhiêu người.
Cho nên muốn hoàn toàn phong tỏa tin tức, làm đến nỗi bây giờ ngay cả một tấm hình cũng không được tiết lộ ra, chắc chắn phải là tiến hành phong tỏa ngay lập tức.
Cho nên, chắc chắn là người đã phong tỏa tin tức có mặt ở đó vào lúc ấy.
Nhưng nói thật thì cho dù lúc đó người đó có ở hiện trường, muốn hoàn toàn phong tỏa cũng rất khó khăn.
Mặc dù là lúc đó không có phóng viên, nhưng mà anh nhìn thấy được có rất nhiều người đã chụp ảnh.
Người đó cũng không thể nào lấy hết ảnh chụp trong điện thoại của tất cả mọi người, xóa những tấm ảnh đó đi.
Hơn nữa, có thể là có rất nhiều người lúc ấy liên đăng lên Facebook hay Zalo gì đó.
Nhưng mà anh vừa mới điều tra xong, ngay cả trên Facebook cũng không có bất kỳ một tấm ảnh nào.
Có thể có năng lực làm được như vậy, làm đến nỗi ngay cả một giọt nước cũng không lọt, Nguyễn Hạo Thần cũng chỉ nghĩ đến một người.
Hơn nữa đúng lúc người kia cũng đang ở thành phố A.
Đôi mắt của Nguyễn Hạo Thần từ từ híp lại, trong sự lạnh lẽo đã có nhiều thêm mấy phân phức tạp.
Anh không muốn nghi ngờ anh cả, nhưng mà hết lần này đến lần khác, có rất nhiều chuyện không thể nào nói nổi được, anh không thể không suy nghĩ nhiều.
Nguyễn Hạo Thần đứng ở phía trước cửa sổ, trên mặt rõ ràng trở nên đông cứng, một lát sau anh vẫn là gọi một cuộc điện thoại.
“Anh cả, chiêu nay gặp nhau đi, năm giờ ở Danh Tước.” Anh không muốn phải đoán mò nữa, anh muốn chứng thực.
“Được” Ở đầu dãy bên kia điện thoại, người đàn ông thấp giọng đáp lời, trong giọng nói của người đàn ông không nghe ra quá nhiều cảm xúc.
Sau khi cúp điện thoại, Nguyễn Hạo Thần lập tức bấm gọi cho Tô Khiết.