Chương 1532
Tô Khiết không nói gì, cũng không phản đối, nên anh ta cũng không biết nói gì.
“Vợ sau này đám chó mèo, lông gà vỏ tỏi nhỏ bé này không đáng để em để ý đến.” Tay cậu ba Nguyễn ở sau lưng cô nhẹ nhàng xoa, lời nói nhẹ nhàng cứ như vậy mà thốt ra.
Gương mặt Viên Quân Doanh đã hoàn toàn trâm xuống, con ngươi ẩn ẩn vẻ tức giận, vừa muốn mở miệng nói gì.
“Vợ à, em quá mệt mỏi, anh sẽ đau lòng.” Nhưng lời nói của Viên Quân Doanh còn chưa kịp phát ra thì cậu ba Nguyễn lại nhanh chóng nói thêm một câu.
Lúc cậu ba Nguyễn nói lời này khuôn mặt tràn đầy vẻ đau lòng, sau đó anh còn đến gần Tô Khiết, hôn một cái lên cổ cô.
Người Viên Quân Doanh run run, cơn tức giận trong ngực không thể nào phát tác, lại còn bị bắt ăn một đống cẩu lương, anh ta thật sự sắp bị tức đến hộc máu.
Anh ta thật sự muốn cho người đánh chết Nguyễn Hạo Thần.
Nhưng mà Tô Khiết từ đầu đến cuối không nói gì cả, cô hoàn toàn mặc kệ cậu ba Nguyễn, ý tứ của cô đã quá rõ ràng.
Nhưng Nguyễn Hạo Thần càn quấy như vậy cô vẫn có thể mặc kệ sao?
“Anh Viên, vụ án này tôi đã xem xong, những manh mối quan trọng tôi cũng đã ghi chép rõ ràng rồi.” Tô Khiết bỏ cây bút trong tay xuống, cầm văn kiện muốn đưa cho Viên Quân Doanh.
Nhưng cậu ba Nguyễn lại lập tức câm lấy, ném tới trước mặt Viên Quân Doanh, sau đó anh cầm tay Tô Khiết nói: “Chúng ta đi thôi, chớ nói nhảm cùng đám chó mèo kia.”
Thái độ của anh có thể nói là ngang ngược tới cực điểm.
Đương nhiên cậu ba Nguyễn đối với một người muốn cướp người phụ nữ của mình không thể nào khách khí được, cho dù người đàn ông kia có là ai đi nữa.
“Nguyễn Hạo Thần, các người còn chưa kết hôn phải không?” Viên Quân Doanh thấy Nguyễn Hạo Thần muốn mang Tô Khiết rời đi, trong đôi mắt lóe lóe lên.
“Các người còn chưa kết hôn, tôi vẫn còn có cơ hội, Nguyễn Hạo Thần, chúng ta cạnh tranh công bằng.” Anh nhìn ra được quan hệ của bọn họ, nhưng anh ta cũng không định cứ buông tay như vậy.
“Vợ, bây giờ chúng ta đi lĩnh giấy kết hôn.” Con ngươi của Nguyễn Hạo Thần híp lại một cái, nhưng cũng không dừng lại, ôm lấy vai Tô Khiết nhanh chóng rời đi.
Chờ Đường Minh Hạo đang ở bên ngoài thấy hai người đi ra, đôi mắt to tròn rõ ràng của nó càng sáng thêm.
Lúc thấy Nguyễn Hạo Thần ôm vai Tô Khiết đi đến, Đường Minh Hạo đột nhiên mở cửa xe ra sau đó xuống xe.
Giờ phút này, khoảng cách giữa Nguyễn Hạo Thần và thằng nhóc không quá năm mét, hơn nữa Đường Minh Hạo còn đứng trước mặt Nguyễn Hạo Thần, Nguyễn Hạo Thần chỉ cần ngẩng đầu lên một cái là có thể thấy được người bạn nhỏ Đường Minh Hạo.
Mà bên cạnh Đường Minh Hạo là xe của nhà họ Đường, bình thường Tô Khiết thường ngôi nhất là chiếc xe kia…
Nhưng mà Nguyễn Hạo Thần lại không ngẩng đầu lên, ánh mắt anh một mực nhìn Tô Khiết, lúc đi ra cửa hội sở, ý cười trên mặt anh rõ ràng đã mất đi vài phân, ánh mặt nhìn Tô Khiết mơ hồ phát ra lửa giận: “Điện thoại di động của em đâu?”