CÔ VỢ CÂM QUÁ BÁ ĐẠO

Chương 1889

Đường bị chặn rồi, xe chắc chắn là không qua được, ông ta bây giờ phải quay lại thôn trang, hoặc là về thành phố.

Từ đây đến thành phố, nếu như đi bộ về thì chắc phải đi 2-3 tiếng, mà bây giờ trời còn đang mưa.

Đường Vân Thành không biết mấy người đó muốn làm gì, cho nên không thể đoán trước sự nguy hiểm đang rình rập ở đâu đợi ông ta.

Về thành phố? Hay là về thôn trang?

Đường Vân Thành nhất thời không thể đưa ra quyết định.

“Xe chắc chắn là không lái qua được, bây giờ chúng ta làm sao đây…” Vệ sĩ thấy Đường Vân Thành cứ mãi không nói chuyện, thì liền nhỏ tiếng hỏi một câu.

“Xuống xe.” Đường Vân Thành thầm thở ra một hơi, cuối cùng đưa ra quyết định.

Ông ta chưa xác định được sạt lở đất lúc này là ngoài ý muốn hay là do người làm.

Nếu như là người làm, thì bọn họ chặn đường ông ta, chính là vì muốn ngăn ông ta về thành phố, vậy thì ông ta chẳng thà chọn về thành phố còn hơn.

Vệ sĩ nhận lệnh, nhanh chóng xuống xe, sau đó mở cửa xe giúp Đường Vân Thành.

Mưa không lớn, nhưng đường núi thật sự không dễ đi.

“Đường tổng, phía trước có người.” Vệ sĩ đi đằng trước đột nhiên kinh ngạc kêu ra tiếng: “Hình như là một đứa bé.”

Đèn pin trong tay Tiểu Ngô chiếu về phía không xa ở đằng trước.

Trong lòng Đường Vân Thành chấn kinh, nơi này sao lại có một đứa bé chứ?

Đường Vân Thành vội vàng tiến lên trước, quả nhiên nhìn thấy phía trước có một đứa bé.

Đứa bé nằm bất động trên mặt đất, không biết là bị sao nữa.

Vị trí đứa bé nằm cách vị trí sạt lở rất gần, không biết có phải là bị đá lăn xuống làm bị thương rồi không.

Nhưng mà, đứa bé cách đống đá bùn đó vẫn còn 2-3 mét nữa, cho dù là bị đập trúng bị thương thì hẳn cũng sẽ không quá nghiêm trọng.

Đường Vân Thành không biết bây giờ tình hình là như thế nào, nhưng có một điểm ông ta có thể xác định, nếu như lúc nãy ông ta lựa chọn quay về thôn trang thì ông ta tuyệt đối sẽ không phát hiện đứa bé này.

Ông ta không biết sự xuất hiện của đứa bé này là ngoài ý muốn, hay là?

Nhưng bất luận thế nào đi nữa, Đường Vân Thành cũng không thể thấy chết mà không cứu.

Đường Vân Thành mượn ánh sáng của đèn pin bước nhanh qua đống đá bùn, lúc đi đến bên cạnh đứa bé, ông ta ngồi xổm xuống, xem xét một lát: “Có hơi thở, không có vết thương nghiêm trọng, hẳn là không có vấn đề gì lớn.”

“Vậy bây giờ chúng ta…” Tiểu Ngô nhìn đứa bé nằm trên mặt đất, có chút do dự.

“Đưa người lên xe trước, cứu người quan trọng.” Đường Vân Thành thì không có bất kỳ do dự, trực tiếp bế đứa bé đó lên, sau đó lại quay về xe.

Cho dù Đường Vân Thành có biết đứa bé này có vấn đề thì ông ta cũng vẫn sẽ làm như vậy.

Đường Vân Thành bế đứa bé lên xe, lau sạch vết bùn cát trên mặt đứa bé, sau đó lại kiểm tra kỹ lại cho đứa bé, phát hiện trên người đứa bé vốn không có vết thương.

“Đường tổng, là một bé gái, lau sạch sẽ đi thì trông rất xinh xắn.” Tiểu Ngô nhìn đứa bé gái, rất tự nhiên mà nói một câu, đây hoàn toàn là một câu vô ý của Tiểu Ngô.

Bình luận

Truyện đang đọc