CÔ VỢ CÂM QUÁ BÁ ĐẠO

Chương 1187

Anh có lòng tự trọng của anh, anh có sự kiêu ngạo của anh, từ trước đến nay, cậu ba Nguyễn anh đây, so với người thường càng kiêu ngạo, đã lời nói của cô đều nói rõ ràng như vậy, thì anh nghĩ, anh cũng nên buông tay thôi.

Anh nghĩ, sau này anh không xuất hiện ở trước mặt cô, chắc là anh có thể làm được.

Khi Nguyễn Hạo Thần nói xong những lời này, lại lần nữa bước chân đi ra bên ngoài, chỉ là, lúc này anh lại cảm thấy đôi chân của mình giống như bị kẹp chì, nặng nề không nhấc lên được, có điều cho dù đôi chân lại nặng nề đi nữa, thì anh vẫn là phải rời đi.

“Nguyễn Hạo Thần, anh cứ đi như vậy sao?” Tô Khiết ngồi trên giường, nhìn về bóng lưng của anh, khoé môi mím lại, không biết vì sao, đột nhiên hơi oan ức.

Người lấy cái chết uy hiếp cô là ông nội và bà nội của anh, là người thân của anh, cho nên, khi đó cô là lo lắng, cô sợ ngộ nhỡ.

Vì vậy, cô đồng ý với bọn họ, cô nói sẽ không gả đến nhà lớn của nhà họ Nguyễn, nhưng mà cô không có nói là không gả cho anh.

Cô tưởng là anh sẽ hiểu, nhưng mà, anh không hiểu.

Anh không hiểu, mà còn nói ra lời nói như này?! Hơn nữa cứ tính toán rời đi như thế, vừa mới anh còn nói, sau này sẽ không lại xuất hiện ở trước mặt của cô nữa.

“Nếu không thì sao?” Bước chân của Nguyễn Hạo Thần lại dừng lại lần nữa, lần này, anh ngược lại là xoay người, nhìn về Tô Khiết: “Anh không đi như vậy? Em còn muốn để cho anh làm thế nào? Tô Khiết, em cũng đã đồng ý chia tay với anh rồi, em còn muốn để cho anh phải làm gì đây?

“Cầu em nuốt lời sao? Tô Khiết em nói một không hai, xem trọng giữ lời hứa, chuyện mà em đã đồng ý sẽ nuốt lời sao?

Lúc này, giọng nói của Nguyễn Hạo Thần rõ ràng đã nâng cao lên mấy phần, vốn dĩ cơn giận mà anh đã kìm chế thì bây giờ toàn bộ đã phát tiết ra ngoài, cho nên, giờ phút này dáng vẻ của anh trông rất dữ, cũng hơi ác.

Tô Khiết nhìn thấy dáng vẻ này của anh, ngơ ngác, nhất thời đã quên phản ứng, cô và anh từ lúc quen nhau đến nay, đây còn là lần đầu tiên cô thấy anh nổi giận lớn như vậy.

“Tô Khiết, chuyện mà em đã đồng ý sẽ nuốt lời sao?” Nguyễn Hạo Thần hung hăng thở ra một hơi, sau đó cuối cùng vẫn là không chịu đựng được lại hỏi một câu.

“Sẽ không.” Lúc này, trong lòng Tô Khiết cũng hơi giận dữ, tính tình nhỏ nổi lên.

Nguyễn Hạo Thần, anh đồ con heo, đầu óc không xoay chuyển được thì thôi, còn quát cô, anh dựa vào cái gì mà quát cô?

Là ông nội và bà nội của anh ép cô, bọn họ nói cô không đúng tý nào, cẩu huyết lâm đầu mà chửi mắng cô, cô cũng không có nổi giận, anh dựa vào cái gì mà quát cô?

Trong tình huống đó, cô không đồng ý, nếu như ngộ nhỡ thật sự đã xảy ra chuyện thì phải làm sao?

“…” Nguyễn Hạo Thần nhất thời bị lời nói của cô đến một hơi kém chút là chống đỡ không được, cô còn thật sự rất được, câu trả lời này của cô, đến cả mảy may do dự cũng không có.

Phải, cô đã đồng ý thì làm sao có thể nuốt lời, cô đã đồng ý thì càng nói rõ là cô có thể bỏ đi, cô lại hà cớ gì phải nuốt lời?

Từ trước đến nay, cô đều tuyệt tình với anh như vậy, không phải sao?

“Tô Khiết, em căn bản không có trái tim, trái tim của em đều bị chó ăn, Tô Khiết, hễ là em có chút trái tim, thì em không thể đồng ý với họ như thế được.”

Lúc này, Nguyễn Hạo Thần rất là giận, cho nên anh cũng hơi nghĩ sao nói vậy, miệng nói không lựa lời.

Bình luận

Truyện đang đọc