CÔ VỢ CÂM QUÁ BÁ ĐẠO

Chương 1247

Ông ta vừa mới nhìn thì liền biết được những cái đó là bảo vật, nhưng mà không nghĩ tới nói lại quý giá như vậy, hai thứ đồ này tuyệt đối có giá trị liên thành.

Ông ta chưa từng nhìn thấy bảo vật như vậy, bây giờ ông ta thật sự muốn sờ một chút, nhìn một chút.

“Sở thích của đứa bé này cũng thật là đặc biệt, thích chơi những đồ vật như thế này, người nhà của con bé này cũng chiều chuộng con cái quá, còn đặc biệt tìm những món đồ chơi này đến cho con bé chơi, nhưng mà cũng chỉ có nhà của bọn họ mới có thể xa xỉ như vậy thôi.” Bà cụ Đường nhìn thấy bộ dạng của ông cụ Nguyễn, trong lòng âm thầm cười lạnh, đương nhiên những lời này là cố ý nói cho ông cụ Nguyễn nghe.

Người khác nói ra lời nói này, độ tin cậy chắc chắn là không cao, nhưng mà bà cụ Đường đã nói ra lời này, vậy thì sẽ không để cho người khác phải hoài nghi.

Có thể làm cho bà cụ Đường cũng cảm thấy xa xỉ, vậy có phải là người có nhiều tiền không?

Cho nên ông cụ Nguyễn không hề nghi ngờ gì vật kia là giả.

Người bạn nhỏ Đường Vũ Kỳ chơi rất hăng hái, sau đó bắt đầu ném miếng ngọc bội kia đi, quăng lên, sau đó chụp được, lại quăng lên rồi lại chụp.

Ông cụ Nguyễn nhìn thấy mà mí mắt cũng giật giật, trái tim cũng sắp muốn treo ở trên yết hầu, nếu như cái này sơ ý một chút không chụp được, vậy thì hậu quả…

“Tiểu tổ tông ơi, cái này là đồ vật có giá trị liên thành đó, nhà của cháu không thiếu tiền nhưng mà nếu như cháu làm rớt bể thì rốt cuộc không tìm thấy đồ vật giống như vậy nữa đâu.” Bà cụ Đường nhìn về phía Đường Vũ Kỳ, liên tục kêu lên.

Ông cụ Nguyễn nghe thấy lời nói này của bà cụ Đường, ông ta càng không hề nghi ngờ gì, trong tim càng thắt chặt hơn nữa.

Người bạn nhỏ Đường Vũ Kỳ đã để ý tới, vui cười khanh khách, có lẽ là cảm giác chỉ ném ngọc bội thôi còn chưa đủ, ngay sau đó lại lấy cái ngọc bích ở trong hộp ra ném cùng với nhau, lần này Đường Vũ Kỳ còn ném rất là cao.

Người bạn nhỏ Đường Vũ Kỳ đón lấy ngọc bội, nhưng mà khối ngọc bích đó lại rõ ràng bay quá xa, trực tiếp đang bay về phía của ông cụ Nguyễn.

Phương hướng quăng miếng ngọc bích đi là hướng về phía của ông cụ Nguyễn, nhưng mà vẫn cách ông cụ Nguyễn một khoảng cách.

Ông cụ Nguyễn hít mạnh vào một hơi, nhịn không được mà hốt hoảng kêu lên một tiếng, đứng dậy theo bản năng, bước tới hai bước, sau đó chụp được miếng ngọc bích kia vào trong tay.

Ông cụ Nguyễn đã chụp được miếng ngọc bích, sau khi lấy lại tinh thần thì đã chậm rồi, ông ta nhìn về phía ông cụ Đường và bà cụ Đường theo bản năng.

Ông cụ Đường và bà cụ Đường cũng nhìn về phía của ông ta, trên mặt đều có mấy phần “kinh ngạc”, nhưng mà bọn họ cũng không nói gì thêm.

Một lát sau, ông cụ Đường từ từ di chuyển tầm mắt.

“Vũ Kỳ, đừng có ném đồ vật lung tung.” Bà cụ Đường cũng di chuyển lực chú ý.

Tình huống này đã quá rõ ràng rồi, tất cả mọi người đều đã nhìn thấy hết, trong lòng ai cũng biết rõ nhưng mà lại không vạch trần.

Ông cụ Nguyễn có chút xấu hổ, nhưng rõ ràng cũng đã thở phào một hơi. Ông cụ Nguyễn cảm thấy nếu như tất cả mọi người cũng không nói trắng ra, vậy thì chắc chắn đều xem như không thấy.

Loại tình huống này, ông cụ Nguyễn cũng không thể vội vàng ngồi lại trên xe lăn, giờ phút này tất cả mọi người đều đã nhìn thấy hết rồi, ông ta có nhanh chóng ngồi lại trên xe lăn thì càng lộ ra vẻ xấu hổ hơn.

Bình luận

Truyện đang đọc