CÔ VỢ CÂM QUÁ BÁ ĐẠO

Chương 3069

“Đại vương tử nói? Đại vương tử nói gì thì có liên quan gì tới tôi chứ? Tôi muốn nghe em nói, em không có gì để nói với tôi sao?” Đường Lăng trực tiếp ngắt lời cô, anh không chịu nổi sự lạnh lùng của cô, cũng không chịu nổi sự xa cách của cô.

Là cô bảo anh trở về, bây giờ anh đã trở về mà cô lại đối với anh như vậy?

Ngay cả một câu quan tâm cũng không có?

Tuy rằng anh đi gặp Karoo rất thuận lợi nhưng cô cũng biết chuyện này có nguy hiểm, bây giờ ngay cả hỏi mà cô cũng không hỏi lấy một câu?

“Anh Đường, anh là khách quý của đại vương tử…” Lâm Bối hiểu được ý của anh nhưng cô biết rõ là không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng, đã không có khả năng.

Nếu đã không có khả năng, vậy thì không nên xảy ra chuyện gì cả.

“Lâm Bối, đã nói là chờ tôi trở về, bây giờ tôi trở về rồi thì em lại đối với tôi như vậy?” Đường Lăng lại ngắt lời cô. Lúc này đây, rõ ràng là trong thanh âm của anh có thêm chút lạnh lẽo.

Đường Lăng là người thông minh, tất nhiên anh đã nhìn ra Lâm Bối muốn xa cách anh ngàn dặm.

Thân thể Lâm Bối run rẩy. Đúng, là cô đã từng nói nhưng tình huống lúc đó cô thực sự lo lắng sẽ xảy ra chuyện cho nên mới nói như vậy.

Bây giờ anh đã bình an mà trở về, sẽ không cần cô phải làm gì cả!

Lâm Bối âm thầm hít một hơi, cô nói với bản thân không được mềm lòng bởi vì cô không thể cho Đường Lăng cái gì cả.

Ngay cả đứa nhỏ trong bụng cô bây giờ thì cô cũng muốn phá bỏ, không thể sinh ra cho anh.

Thực sự là cô không thể cho Đường Lăng gì cả!

Cho nên chẳng thà quyết đoán chặt đứt hết thảy.

“Tôi đúng là đang đợi Anh Đường.” Lâm Bối âm thầm hít một hơi, lại mở miệng nói: “Đại vương tử phân phó tôi ở đây chờ Anh Đường.”

Giờ phút này, ý cười trên mặt Đường Lăng đã hoàn toàn biến mất, sắc mặt anh cũng trở nên thân trầm lạnh lẽo, hai mắt anh nhìn thẳng vào cô: “Là đại vương tử bảo em đợi ở đây? Ý của em là nếu đại vương tử không bảo em lại đây chờ thì em sẽ không chờ tôi?”

Khi Đường Lăng nói lời này, rõ ràng là thanh âm hơi khàn khàn, đôi mắt lại nhìn thẳng vào Lâm Bối, trong con ngươi hàm chứa tình cảm sâu đậm, còn có một thứ khiến người khác kinh hãi phẫn nộ, tựa hồ chỉ cần Lâm Bối nói một chữ thôi là anh có thể đốt Lâm Bối thành tro bụi!

Anh không muốn ép cô nhưng anh không thể để cô cứ như vậy mà lùi bước!

Lâm Bối nhìn thẳng vào con ngươi Đường Lăng, trong lòng kinh hãi. Cô hơi sợ Đường Lăng, từ lần đầu tiên gặp mặt thì cô đã sợ Đường Lăng, cô cũng không biết vì sao bản thân lại sợ anh.

Rõ ràng là lá gan của cô rất lớn, năm đó cô còn nhỏ như vậy, vừa mới tiến vào hoàng thất, vào thời điểm nhìn thấy quốc vương lần đầu tiên, khi đó sắc mặt của quốc vương thực sự không tốt, ánh mắt nhìn cô lúc ấy của quốc vương cũng rất đáng sợ.

Nhưng lúc đó cô cũng không có sợ, sau đó không ít người trong hoàng thất bắt nạt cô, cũng có không ít người muốn hại cô nhưng cô cũng chưa từng sợ.

Cô thật sự không biết tại sao lại sợ Đường Lăng, lại là loại sợ hãi từ đáy lòng không thể không chế được.

Cô tự nói với bản thân là không có gì phải sợ cả, Đường Lăng cũng sẽ không ăn thịt người, cô sợ anh làm gì chứ?

Hơn nữa, Lâm Bối biết rõ bản thân đang làm gì, cô phải duy trì khoảng cách với Đường Lăng, tuyệt đối không thể để hai người lại có liên hệ gì nữa cho nên cô phải quyết đoán, phải lạnh lùng.

Bình luận

Truyện đang đọc