CHƯƠNG 334
Sáng ngày thứ hai sau khi Tô Khiết dậy thì thấy phòng ngủ của Nguyễn Hạo Thần đóng chặt, Tô Khiết nghĩ có thể do đêm qua cô ngủ rồi Nguyễn Hạo Thần mới về nên cô không nghe thấy.
Cô nhìn đồng hồ, mới hơn sáu giờ, bình thường vào giờ này Nguyễn Hạo Thần vẫn chưa thức giấc.
Tô Khiết nhẹ nhàng đi xuống lầu, chuẩn bị bữa sáng phong phú.
Lúc Tô Khiết chuẩn bị xong bữa sáng thì đã hơn bảy giờ, nhưng mà trong phòng Nguyễn Hạo Thần vẫn không có chút động tĩnh nào như cũ, bình thường vào giờ này có lẽ Nguyễn Hạo Thần đã dậy rồi.
Lúc Tô Khiết đang nghĩ ngợi, thì điện thoại di động của cô đột nhiên vang lên, cô thấy trên màn hình hiển thị tên của Nguyễn Hạo Thần thì hai mắt chớp chớp theo bản năng, sau đó nghe máy.
“Đã dậy chưa?” Giọng nói của Nguyễn Hạo Thần truyền đến, hơi có vẻ trầm thấp lại mang chút dịu dàng khác thường.
‘A.” Tô Khiết hơi mơ hồ, anh gọi điện thoại hỏi cô đã dậy chưa? Chuyện gì thế này? Anh không ở trong phòng sao?
“Tôi sang nước R công tác vài ngày, đêm qua muộn quá rồi nên chưa nói với em…” Nguyễn Hạo Thần khẽ thở ra một hơi, hình như có chút bất đắc dĩ, lại giống như có vài phần không muốn xa rời, nhưng bên này có chuyện xảy ra, anh không thể không tới.
Ánh mắt Tô Khiết chớp chớp rất nhanh, ý anh là, bây giờ anh đang ở nước R? Cho nên, đêm qua anh không về mà bay thẳng sang nước R.
Tô Khiết nhớ đến chuyện đêm qua Mộng Nhược Đình cũng nói phải sang nước R.
“Ừ, ừ, được, tôi hiểu.” Tô Khiết lập tức hiểu ngay ra, trong giọng nói có thêm vài phần ý cười, lời nói tỏ rõ vẻ sung sướng.
“Em hiểu?” Ở đầu kia điện thoại, Nguyễn Hạo Thần hơi nhíu mày, cô đã hiểu? Cô hiểu chuyện gì? Nghe giọng cô hình như rất vui, đột nhiên cô trở nên vui vẻ như thể là có ý gì?
“Chuyện nên hiểu tôi đểu hiểu cả, anh cứ yên tâm đi.” Tô Khiết liên tục tỏ rõ thái độ của mình, hai người bọn họ sang nước R gặp nhau, chắc chắn là vì tránh ông Nguyễn, cô nhất định sẽ giữ bí mật, về điểm này Nguyễn Hạo Thần có thể yên tâm tuyệt đối.
“Tô Khiết…” Đôi mắt của Nguyễn Hạo Thần hơi nheo lại, sao anh lại nghe ra trong lời cô nói còn có ý khác.
Chuyện nên hiểu cô đều hiểu? Anh rất nghi ngờ những lời này của cô, ngược lại anh cảm thấy chuyện nên hiểu thì cô không hiểu, chuyện không nên biết thì ngược lại đã biết hết.
“Được rồi, được rồi, anh không cần đặc biệt dặn dò tôi, tôi biết phải làm thế nào, anh làm việc của anh đi.” Tô Khiết cắt ngang lời anh, cô vừa nói xong đã cúp điện thoại ngay.
Ở đầu kia điện thoại, trong nháy mắt sắc mặt Nguyễn Hạo Thần tối lại, cô dám cúp điện thoại của anh như vậy?
Nguyễn Hạo Thần muốn gọi lại, nhưng lúc ấy thư ký Lưu mang vẻ mặt nghiêm trọng đưa mấy người khác tới, nên anh chỉ có thể dừng động tác gọi điện thoại lại.
Sau khi cúp điện thoại, trên mặt Tô Khiết vẫn mang theo nụ cười như trước, Nguyễn Hạo Thần đi công tác rồi, tạm thời cô không cần lo lắng Nguyễn Hạo Thần sẽ hỏi cô những chuyện khác, hơn nữa cuối cùng cô cũng có thể đi chơi với cục cưng của nhà cô rồi.
Tô Khiết thu dọn rất nhanh rồi đi ra ngoài, có điều nghĩ đến đã lâu rồi chưa về nhà họ Tô, cho nên cô quyết định về nhà họ Tô thăm ông nội trước.
Lúc Tô Khiết về đến Nhà họ Tô, còn chưa vào nhà, cô đã nghe thấy trong nhà có tiếng cãi vã.
“Con không đồng ý, con kiên quyết không đồng ý, ba, ba đã nhiều tuổi rồi, ba không sợ người khác nói lời ong tiếng ve sao?
Không sợ người khác chê cười sao?” Giọng nói của Tô Trung Dung rất lớn, đây vẻ tức giận.