CHƯƠNG 631
Giờ phút này Tô Khiết nhớ tới Liên Cung, đột nhiên lại nghĩ đến mấy ngày hôm nay Liên Cung giống như là đột nhiên biến mất, lần trước còn nói là có dịp sẽ hẹn cô ăn cơm thế mà mấy ngày nay một chút động tính cũng không có?
Thật kỳ quái.
Tuy nhiên Tô Khiết cũng không suy nghĩ nhiều, giờ phút này cô chỉ muốn Nguyễn Hạo Thần mau chóng ra khỏi nhà để cô có thể đi gặp hai bảo bối, cho nên giờ phút này cô vô cùng cao hứng, tâm tình cũng đặc biệt vui vẻ.
Nguyễn Hạo Thần đã sớm biết là cô sẽ có phản ứng như vậy, nhìn vẻ mừng rỡ muốn giấu nhưng không giấu đi được trên mặt cô anh lại cố ý chậm rãi bồi thêm một câu: “Nhưng mà em phải đi cùng tôi.”
Trong nháy mắt đó vẻ mừng rỡ trên mặt Tô Khiết đột nhiên cứng đờ lại, vừa rồi cô cao hứng biết bao nhiêu thì giờ phút này cô lại phẫn nộ bấy nhiêu.
“Tại sao em phải đi công tác cùng anh?” Tô Khiết trực tiếp đưa ra lời kháng nghị.
“Bởi vì em là vợ của tôi.” Cậu ba Nguyễn cho cô một lý do không hề liên quan nhưng cô lại không có cách nào phản bác lại được.
“..” Tô Khiết chán nản, dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì chứ?
Chỉ nghe nói là vợ cùng ăn, cùng uống, cùng ngủ chứ có bao giờ nghe nói vợ phải cùng đi công tác đâu?
Cô nhớ hai bảo bối của mình, thật sự rất nhớ, rất rất nhớ, cô muốn đi gặp hai bảo bối, bình thường bị anh gắt gao nhìn chằm chằm coi như thôi đi vậy mà bây giờ lại còn bị anh lôi đi công tác cùng nữa?
Sao cô lại xui xẻo như vậy chứ?
Tô Khiết cảm thấy chắc chắn kiếp trước cô đã đào mộ tổ tiên của nhà anh cho nên kiếp này mới xui xẻo như vậy, mới trở thành vợ của anh.
Tô Khiết âm thầm thề, chờ anh lấy được cổ phần của Nguyễn Thị rồi cô tuyệt đối sẽ không làm vợ của anh nữa.
“Em còn phải quản lý Tô thị nữa mà, bây giờ em đang là Tổng giám đốc của Tô thị đấy.” Lúc này đột nhiên Tô Khiết lại nhớ tới lý do này, cô cảm thấy cô mới làm Tổng giám đốc của Tô thị mà hàng ngày lại không tới Tô thị làm việc thì quá không thích hợp. Cho nên Tô Khiết cảm thấy lý do này của cô có lẽ sẽ được chấp nhận.
“Yên tâm đi, Tô thị đã có Thư ký Lưu trông nom rồi nên sẽ không có vấn đề gì mà cho dù em có đi làm thì cùng có làm được việc gì đâu.” Nhưng Nguyễn Hạo Thần lại thẳng thắn từ chối cô, lý do kia cũng quá trực tiếp rồi.
Trong lòng Tô Khiết vô cùng phiền muộn nhưng cô cùng rất rõ ràng, đối phó với Nguyễn Hạo Thần tuyệt đối không thể cứng đối cứng được, cô nhớ mấy lần trước sau khi cô chịu thua thì Nguyễn Hạo Thần đã nhượng bộ.
“Chồng à, em thấy anh vẫn nên đi một mình thôi, em sẽ ở nhà ngoan ngoãn chờ anh trở về.” Tô Khiết đưa tay ra nắm lấy cánh tay của anh, cơ thể cũng hơi nhích lại gần về phía anh, cô mang theo nụ cười làm nũng ngẩng mặt lên nhìn thẳng vào anh, giọng nói kia dịu dàng đến mức có thể chảy ra nước.
Trước giờ Tô Khiết đều co được dãn được, lúc cường ngạnh có thể khiến cho phong vân biến sắc nhưng lúc dịu dàng lại có thể như gió xuân hiu hiu.
Nhưng trước kia lúc cô dịu dàng thì ngoại trừ hai bảo bối của cô ra cùng chưa có một ai khác được nhìn thấy.
Tô Khiết nghe được giọng nói của mình cũng cảm thấy da gà trên người gần như sắp nổi hết lên rồi, hình như cô dùng hơi quá liều thì phải.
Nếu đã như vậy mà Nguyễn Hạo Thần vẫn không đồng ý, cô cảm thấy mình có thể trực tiếp liều mạng với Nguyễn Hạo Thần luôn.
Giờ phút này Tô Khiết hướng đôi mắt chờ mong của mình về phía Nguyễn Hạo Thần, chờ đợi câu trả lời của anh.