Chương 248
Thư Ký Lưu nghĩ đến Sở Bách Hà, da đầu bắt đầu tê rân, người phụ nữ kia giống như một quả bom vậy, có thể nổ bất cứ lúc nào bất cứ đâu, anh ta thực sự sợ hãi bị văng miếng.
Cũng may là Sở Bách Hà lần này rất phối hợp, còn theo sau thư ký Lưu, cô phối hợp như vậy khiến thư ký Lưu không ngờ được, thư ký Lưu đã lo lắng đề phòng cả một đường đi.
“Vòng cuối là so tài, tác phẩm của Tô thị và Thanh Duy nộp lên đều vô cùng xuất sắc…” Thư ký Lưu quay lại phòng họp, dẫn theo Sở Bách Hà và nhà thiết kế của Thanh Duy, đi thẳng lên bục, muốn công bố kết quả.
“Tập đoàn Thanh Duy chúng tôi rút lui.” Chỉ là thư ký Lưu còn chưa nói xong, Bùi Dật Duy đã đột nhiên mở miệng.
Trong lúc nhất thời mọi người đều kinh hãi!
Thanh Duy có ý gì, đến cuối rồi còn chủ động rút lui?
Tuy tác phẩm lần này Tô thị nộp lên quả thực xuất sắc, nhưng Thanh Duy cũng không tệ, thư ký Lưu còn chưa nói xong, Bùi Dật Duy vội cái gì cơ chứ?
Thư ký Lưu chỉ nói có tác phẩm của Thanh Duy và Tô thị rất xuất sắc, vì vậy Thanh Duy rất có hi vọng, trước đó Thanh Duy vẫn luôn nghiêm túc, giờ đến cuối lại đột nhiên rút lui?
Cảm giác giống như hộ tống Tô thị vậy!
Tô Khiết cũng không ngờ được, cô theo bản năng nhìn về phía Bùi Dật Duy, Bùi Dật Duy giờ phút này cũng đang nhìn về phía cô, nhất thời bốn mắt nhìn nhau…
Có điều sau đó Tô Khiết lại rất tự nhiên mà thu mắt lại.
Nguyễn Hạo Thần vừa đúng lúc bước vào, ánh mắt tối sầm lại ngay lập tức, sân nhà của Nguyễn Hạo Thần anh, sao đến lượt người khác ra vẻ với vợ anh chứ? Lại còn liếc mắt đưa tình?!
Coi Nguyễn Hạo Thần anh chết rồi à?
Đôi mắt Sở Bách Hà trợn tròn ngay lập tức, tầm mắt của cô ta chuyển đến chỗ Tô Khiết và Bùi Dật Duy rất nhanh, dường như là có chuyện gì?
Sở Bách Hà thấy ánh mắt của Nguyễn Hạo Thần lúc này lạnh đến mức có thể đóng băng chết người, trên mặt cô hiện lên vài phần hưng phấn, xem ra sắp có trò hay để xem rồi.
Sở Bách Hà vốn vì ở trước mặt Nguyễn Hạo Thần nói sai, có chút sợ phải đối mặt với Tô Khiết, cho nên vẫn luôn không dám quay về bên cạnh Tô Khiết.
Lúc này thấy trò hay để xem, đã sớm vứt chuyện lúc trước lên chín tầng mây, lập tức vè bên cạnh Tô Khiết, kéo ghế ngồi xuống, lấy hoa quả và ly nước lại.
Chuẩn bị tốt mọi thứ sau đó có thể thoải mái ngồi xem kịch vui rồi.
Tô Khiết liếc mắt cô một cái, khóe môi giật giật, có điều cũng không nói gì cả.
“Tin tức của tổng giám đốc Bùi thực nhanh, xem ra đã sớm biết quyết định của Nguyễn thị chúng tôi rồi, cho nên mới vội vàng rút lui, cứ thế thì tổng giám đốc Bùi không thua được rồi.” Nguyễn Hạo Thần đi đến chính giữa, hơi chuyển mắt, thản nhiên nhìn Bùi Dật Duy một cái, cái nhìn kia không che giấu sự coi thường cùng trào phúng chút nào.
Cậu ba Nguyễn vừa nói một câu liên bóp méo ý của Bùi Dật Duy, hơn nữa còn đẩy hết vết nhơ cho Bùi Dật Duy.
Một là không thua được.
Hai là xem trộm chuyện cơ mật của Nguyễn thị.
Điều thứ nhất liên quan đến vấn đề tôn nghiêm của người đàn ông, điều thứ hai liên quan đến vấn đề nhân phẩm và đạo đức.
Một câu của cậu ba Nguyễn bèn chê Bùi Dật Duy không bằng bã đậu, hơn nữa còn nói trước mặt nhiều người như vậy.