CÔ VỢ CÂM QUÁ BÁ ĐẠO

 

Chương 753

Sau đó bà cụ Đường nhìn Tô Khiết bưng hoa quả đến trước mặt của bà cụ Nguyễn, còn chứng kiến Tô Khiết cẩn thận phân loại hoa quả cho bà cụ Nguyễn.

Bà cụ Đường đột nhiên cảm giác có chút chướng mắt, bà cũng muốn ăn hoa quả do cô nhóc kia chọn.

Thật ra có một vài chuyện bà cụ Đường đã hiểu lầm, Tô Khiết đi rửa hoa quả không phải là vì bà cụ Nguyễn, cô phân loại hoa quả đương nhiên cũng không phải là vì bà cụ Nguyễn, chỉ là bình thường cô đã dưỡng thành thói quen.

Nhưng mà cô đi cùng với bà cụ Nguyễn, còn bị ông cụ Nguyễn nói thành người chăm sóc được mời cho bà cụ Nguyễn, cho nên đương nhiên cô phải đứng ở bên người của bà cụ Nguyễn.

Tiếp theo Tô Khiết vẫn luôn ngôi yên tĩnh ở trước mặt của bà cụ Nguyễn, rất yên tĩnh, rất trầm lặng, ngay cả nói cũng không nói chuyện.

Bà cụ Đường bị người ta quấn lấy chào hỏi, vẫn luôn không tìm được cơ hội để nói chuyện với Tô Khiết, cho nên kế hoạch lừa gạt cháu dâu của bà ấy vẫn còn chưa được thực hiện.

Giờ phút này, tâm trạng của bà cụ Đường cực kỳ phiền muộn.

“Tôi biết cái người quái dị kia là ai đó, cô ta chính là Tô Khiết, là cô cả của nhà họ Tô.” đúng vào lúc này, Cố Nhược vừa mới mắng Tô Khiết đột nhiên như phát hiện ra một đại lục mới mà thấp giọng hô to.

Con ngươi của bà cụ Đường chợt lóe lên, là cô cả của nhà họ Tô?

“Sao con gái của nhà họ Tô lại đi làm công vậy ?” Một vị phu nhân ở bên cạnh của Cố Nhược nhịn không được mà hỏi một câu.

“Nghe nói là nhà họ Tô sắp phá sản, sau đó Nguyễn Thị đầu tư vào nhà họ Tô, có lẽ Tô Khiết chính là vì để lấy lòng bà cụ Nguyễn, cô cả này cũng thật là liều mà” Một người phụ nữ khác đã tiếp lời một câu, trong lời nói rõ ràng mang theo ý cười trên nỗi đau của người khác.

“Đây không phải là trọng điểm, trọng điểm là Tô Khiết đó là một kẻ ngốc, thật sự là kẻ ngốc đó, cho nên lúc nãy chúng ta không có nói sai đâu, cô ta chính là bị ngốc mà.” Cố Nhược vừa mới bị Trương Nguyệt Bình la, trong lòng vẫn luôn không thoải mái, vẫn muốn tìm Tô Khiết để xả cơn tức này.

“Ừ, tôi cũng đã nghe nói cô cả nhà họ Tô này, chẳng những dáng dấp xấu mà còn ngốc nữa, bây giờ xem ra quả nhiên là danh xứng với thực.”

“Nghe nói là cô cả nhà họ Tô này được đón về nhà họ Tô mấy năm trước đó, còn chưa được hưởng phúc được mấy năm thì nhà họ Tô đã phá sản rồi.”

“Đúng vậy đó, tôi cũng nghe nói, nghe nói là năm đó bà cụ Tô không đồng ý để mẹ của cô ta gả vào nhà họ Tô, Tô Trung Phương thì lại là một người si tình, vậy mà vì mẹ của cô ta mà rời khỏi nhà họ Tô. Chỉ tiếc là không lâu sau, Tô Trung Phương cũng xảy ra tai nạn xe mà qua đời. Nói ra thì đứa nhỏ này cũng thật khổ, nghe nói là từ nhỏ cô ta vẫn còn bị người khác ức hiếp.” Người có lòng tốt, mềm lòng, cuối cùng cũng nói một câu tương đối đúng trọng tâm.

Bà cụ Đường nghe thấy những lời này thì trong lòng đột nhiên hơi chua xót, đừng nhìn bây giờ tâm trạng của bà ấy tốt, nhưng mà năm đó bà ấy cũng đã từng mắc chứng u uất, còn tự sát, bởi vì con gái cưng của bà ấy đã mất tích vào nhiều năm trước, không tìm thấy được.

Lúc ấy bà thật sự sắp điên, là điên thật rồi.

Năm đó con gái của bà ấy mới chỉ có năm tuổi, người nhà họ Đường từ trên xuống dưới đều tìm đến điên cuồng, nhưng mà cũng không tìm được.

Bây giờ đã bốn mươi mấy năm trôi qua, vẫn không hề có chút tin tức nào.

Bà biết là đứa bé Đường Lăng kia vẫn còn chưa từ bỏ, vẫn luôn đang tìm, nhưng mà cũng đã bốn mươi mấy năm rồi, bà đã không còn hy vọng xa vời nữa.

Hơn nữa, Đường Lăng cũng không mang được bất kỳ tin tức nào về, mặc dù là bà không muốn chấp nhận, nhưng mà cũng không thể không chấp nhận hiện thực.

Bà cụ Đường nghĩ đến con gái của bà ấy nhỏ như vậy mà liên rời khỏi nhà, chắc chăn là chịu không ít khổ, cho nên giờ phút này nghe thấy từ nhỏ Tô Khiết đã bị ức hiếp, không nhịn được mà đau lòng.

Bình luận

Truyện đang đọc