CÔ VỢ CÂM QUÁ BÁ ĐẠO

Chương 916

Vậy nên chuyện của năm năm trước, anh phải gặp mặt mới từ từ nói với cô, nếu không, với tính cách của cô, nếu biết được người đàn ông năm năm trước chính là anh, chắc sẽ còn trốn đi nhanh hơn.

Tô Khiết biết anh ta đang nhắc đến chuyện bị cô trói trong xe, lúc đó cũng là do anh ta dồn ép quá đáng, cô mới phải đưa ra hạ sách như vậy.

Cho nên chuyện này không thể trách cô được.

Lúc đó cô mà không làm vậy, chẳng biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì nữa.

“Ngài Nguyễn, là một người đàn ông, phải cầm được, buông được, những chuyện kia giữa chúng ta thực sự đã là quá khứ rồi, sao anh cứ phải níu kéo không buông, chẳng có nghĩa lý gì, dù sao thì chúng ta cũng từng là vợ chồng ba tháng, không làm bạn bè với nhau được thì cũng không đến nỗi phải trở thành kẻ thù chứ, đúng không?” Tô Khiết kìm nén cơn tức, vẫn cố gắng giải thích rõ ràng với anh ta: “Ngài Nguyễn, chúng ta có hợp có tan đi.”

Đúng vậy, đường ai nấy đi, giờ cô rất thích câu này, nếu suy nghĩ của Nguyễn Hạo Thần cũng giống cô thì quá tốt.

“Có hợp có tan?” Nguyễn Hạo Thần bỗng nở một nụ cười, có thể thấy là đã bị cô chọc tức, cô còn dám nói câu có hợp có tan với anh?

Nửa năm trước, cô thừa dịp anh đi công tác, lén làm thủ tục ly hôn, sau đó lại âm thầm bỏ đi, đây chính là có hợp có tan?

Năm năm trước, cô bước vào phòng anh, cưỡng ép anh, rồi để lại cho anh một cục tiền coi như phí phục vụ, cô còn cầm cả di động, quân áo của anh đi, sau đó trốn thoát, đây chính là có hợp có tan?

Nghe tiếng cười của anh qua điện thoại, đáy lòng Tô Khiết bỗng dâng lên cảm giác sợ hãi, tiếng cười của anh ta nghe thực sự kinh khủng.

Cô không nói gì, đối với anh ta, cô vẫn luôn dè chừng.

Bởi vì, cô chưa bao giờ là đối thủ của anh.

“Em đang ở đâu?” Giọng nói của Nguyễn Hạo Thần tiếp tục vang lên, qua điện thoại, cô cũng có thể nghe thấy sự tức giận dồn nén trong giọng nói ấy.

“Ngài Nguyễn, anh thôi đi được không?” Tô Khiết có chút bực bội, đây là gã Nguyễn Hạo Thần mà cô biết ư?

“Thôi? Món nợ giữa chúng ta không chỉ có một đầu.”Ý cười trong giọng nói của Nguyễn Hạo Thần dường như sâu thêm mấy phần, loáng thoáng còn chứa cả sự đe dọa, đúng là món nợ giữa bọn họ cần phải thanh toán sòng phẳng rồi.

Nhất là chuyện năm năm trước, đã đến lúc phải tính với cô rồi.

Tô Khiết cũng chẳng suy nghĩ nhiều, chỉ cho rằng anh đang nói đến chuyện bị cô trói trên xe, nghĩ rằng anh đang tức giận nhất thời nên mới nói vậy.

Cô thầm thở dài một tiếng, cảm thấy cô có giải thích đến mấy cũng không rõ ràng được, vậy nên cô liền cúp máy thẳng, không dây vào được thì cô có thể trốn, đúng không?

Nhưng rồi cô phát hiện ra, hiện giờ cô có muốn trốn cũng không được.

Cô chưa bao giờ nghĩ rằng, sau khi ly hôn Nguyễn Hạo Thần lại lằng nhằng như vậy, cô thực sự, thực sự không ngờ tới, cũng thực sự không hiểu rốt cuộc anh ta có ý gì.

Nhìn cuộc điện thoại đã bị cúp, khóe môi Nguyễn Hạo Thần thoáng nhếch lên, giờ cô đang ở thành phố A, anh muốn tìm cô là chuyện quá dễ dàng, sở dĩ anh gọi điện cho cô cũng chỉ muốn xem xem sức ảnh hưởng của Bùi Dật Duy với cô lớn đến đâu? Từ giọng nói của cô có thể thấy chắc cũng không ảnh hưởng là bao, có lẽ đối với cô Bùi Dật Duy không quan trọng đến thế.

Thư ký Lưu thấy tổng giám đốc nhà mình bị cúp máy, tâm trạng hình như cũng không tệ lắm bèn âm thầm tặc lưỡi, quả nhiên, đụng phải chuyện liên quan đến vợ thì tổng giám đốc không thể dùng logic bình thường để suy nghĩ được.

Bình luận

Truyện đang đọc