CÔ VỢ CÂM QUÁ BÁ ĐẠO

Chương 220

Giờ phút này, cậu ba Nguyễn đã cầm điện thoại lên, mắt nhanh chóng nhìn sang, nhìn thấy cái tên đang hiển thị trên màn hình điện thoại di động, sắc mặt của anh rõ ràng trầm xuống, sau đó trực tiếp bỏ di động qua một bên.

Thư ký Lưu đứng ở một bên đương nhiên nhìn thấy rõ ràng, anh ta nhìn thấy đây không phải là do bà chủ gọi tới, nhưng mà cuộc gọi kia là của cậu năm Tào, ngay cả cuộc gọi của cậu năm Tào mà tổng giám đốc cũng không nhận?

Điện thoại ngừng rồi lại vang, vang rồi lại ngừng, cứ liên tục mấy lần, rốt cuộc cậu ba Nguyễn cũng nhận.

“Anh ba, anh đang ở đâu vậy, sao cả nửa ngày mới nghe điện thoại?” Điện thoại vừa mới được kết nối, âm thanh của cậu năm Tào đã truyền tới, đương nhiên cậu năm Tào không dám bất mãn, chỉ là có chút tò mò.

“Có chuyện gì?” Giọng nói của cậu ba Nguyễn lạnh lùng trâm thấp, mang theo bất mãn chưa từng che giấu.

Rất rõ ràng, lúc này cậu ba Nguyễn không muốn nhận điện thoại của người khác.

“Anh cả đã trở về rồi, có liên lạc với anh không?” Cậu năm Tào nghe ra giọng nói của anh ba không đúng, anh ta ý thức được cuộc điện thoại này gọi đến có lẽ là không đúng lúc rồi, có phải là quấy rầy anh ba cái gì rồi không?

“Gần đây anh ấy cũng siêng năng trở về quá.” Con ngươi của cậu ba Nguyễn hơi híp lại, trước kia anh cả hiếm có được một lần trở về , lần này trong một thời gian ngắn ngủi chưa đến một tháng thì lại trở vê hai lần?

“Anh cả nói lần này anh ấy trở về là cố ý đến thăm một người, có lẽ là không có thời gian liên lạc với chúng ta, em cũng là do

trùng hợp với gặp được thôi.” Trong lòng của cậu năm Tào hơi kinh ngạc ngờ vực, lời này của anh ba có nghe như thế nào cũng cảm thấy không thích hợp vậy chứ?

Từ trước đến nay mối quan hệ của anh cả và anh ba là tốt nhất, ăn cả đã trở vê, không phải anh ba mới là người vui vẻ nhất hay sao?

Nhưng mà bây giờ anh ta nghe thấy giọng điệu này của anh ba, sao giống như lại cực kỳ không chào đón anh cả trở về vậy?

“Thăm người? Thăm ai vậy?” Con ngươi của cậu ba Nguyễn nhanh chóng híp lại, tay đang cầm điện thoại rõ ràng nắm lại thật

chặt, nếu như cố gắng lắng nghe thì sẽ phát hiện giờ phút này giọng nói của anh đã có chút thay đổi.

“Không biết nữa, anh cả không nói, em với anh cả gặp nhau ở trung tâm thương mại Ngân Tinh, lúc đó em với anh cả chưa nói được mấy câu thì anh cả đã đi rồi.”

“Lúc nào?” Tay cầm điện thoại di động của cậu ba Nguyễn như lại nắm chặt thêm mấy phân, dường như là đang đè nén cái gì đó.

“Có lẽ là khoảng năm giờ rưỡi.” Cậu năm Tào nghe ra âm thanh của cậu ba Nguyễn không đúng, nhưng mà anh ta không biết rốt cuộc tình huống là như thế nào, chỉ có thể nói rõ sự thật.

Một ánh sáng tối tăm lóe lên trong đôi mắt đang nheo lại của cậu ba Nguyễn, lúc nãy Tô Khiết đã gọi điện thoại cho anh nói là muốn đi mua sắm, lúc mà cô gọi điện thoại cũng là khoảng năm giờ rưỡi.

Hình như thời gian quá trùng hợp rồi!

Một giây sau, cậu ba Nguyễn trực tiếp cúp điện thoại, sau đó đứng dậy rời khỏi phòng họp.

Bình luận

Truyện đang đọc