CÔ VỢ CÂM QUÁ BÁ ĐẠO

Chương 1598

Nhưng ngoại trừ Đường Minh Hạo thì sợ là không còn có ai dám nói cậu ba Nguyễn như vậy.

“Anh trai, chúng ta còn nên nhận ba hay không?” Công chúa nhỏ Đường Vũ Kỳ dừng khóc lóc kể lể, cô bé ngẩng đầu nhìn về phía anh trai nhà mình, trong con ngươi rõ ràng còn mang theo một chút chờ mong.

Xem ra công chúa nhỏ Đường Vũ Kỳ vẫn muốn nhận Nguyễn Hạo Thần.

Tuy rằng Nguyễn Hạo Thần tổn thương trái tim pha lê của cô bé, tuy rằng vừa rồi cậu ba Nguyễn nói mấy lời kích thích lòng tự trọng của cô bé.

Tô Khiết và Hứa Dinh Dinh nhìn về phía Đường Minh Hạo, hiện tại người quan trọng nhất là Đường Minh Hạo.

Tô Khiết luôn tôn trọng Đường Minh Hạo, nếu Đường Minh Hạo đồng ý, chuyện này có thể nói với Nguyễn Hạo Thần.

Cho dù Nguyễn Hạo Thần không thích trẻ con, cho dù Nguyễn Hạo Thần chán ghét trẻ con, nhưng anh không thể không cần con trai và con gái ruột của mình.

Anh cũng không dám không cần, nếu anh dám không cần hai bé cưng, cô sẽ không gả cho anh.

“Em muốn nhận ba sao?” Đường Minh Hạo không trả lời mà là nhìn em gái nhà mình, cậu bé vẫn còn quan tâm đến tâm trạng của em gái.

“Em nghe theo anh trai.” Công chúa nhỏ Đường Vũ Kỳ nhìn anh trai mỉm cười ngọt ngào, quên mất sự tủi thân.

Đường Minh Hạo nhìn em gái cười thì thở dài một hơi: “Em nghe lời anh thì vì sao vừa rồi không làm theo lời anh nói?”

Cô nhóc này vừa ra ngoài là hoàn toàn mất khống chế, hoàn toàn bay chạy khắp nơi.

“Anh trai, anh đánh giá chỉ số thông minh của ba quá cao rồi, em đã nói với ba nhưng ba còn không hiểu, còn đánh đố gì đó, nếu chúng ta thật sự đánh đố thì có lẽ cả đời ba cũng không biết.” Đường Vũ Kỳ chu miệng nhỏ, có lẽ cô bé nghĩ tới mấy lời cậu ba Nguyễn nói nên khuôn mặt nhỏ mang theo sự mất mát.

“Ừ, cũng đúng, ông ấy không những mù mà chỉ số thông minh cũng đáng lo.” Đường Minh Hạo nghiêm túc suy nghĩ, sau đó chậm rãi gật đầu, tán thành với cách nói của em gái mình.

Tô Khiết: “…”

Bé cưng, con nói ba mình như vậy được không?

Cậu ba Nguyễn mù, hiện tại chỉ số thông minh cũng đáng lo?

Haiz! Cậu ba Nguyễn đúng là thê thảm.

“Phụt…” Hứa Dinh Dinh lại không nhịn được cười.

Trời ơi? Cậu ba Nguyễn uy phong lừng lẫy, không có gì không làm được, mọi người ngưỡng mộ như một thần thoại lại trở thành như vậy trong mắt của hai bé cưng…

“Anh trai, rốt cuộc chúng ta nhận ba? Hay là không nhận ba?” Công chúa nhỏ Đường Vũ Kỳ vẫn muốn một đáp án chính xác.

“Chúng ta nhận một người vừa mù vừa ngốc như thế làm gì? Không nên nhận thì hơn.” Đường Minh Hạo nghiêm túc suy nghĩ, sau đó đưa ra quyết định.

Cậu ba Nguyễn vừa mù vừa ngốc thì có nhận cũng không có ích gì, cho nên cậu bé quyết định không nhận ba.

“Khụ…” Tô Khiết sặc nước miếng, nếu cậu ba Nguyễn nghe thấy lời này thì không biết sẽ có suy nghĩ gi?

“Bé cưng, không phải ba không thích con, lúc nãy ba nói như vậy chỉ vì an ủi mẹ, thật ra ba rất thích hai đứa.” Tô Khiết quyết định nói mấy lời hay giúp cậu ba Nguyễn, nếu không cứ tiếp tục như thế thì hình tượng của cậu ba Nguyễn trong lòng hai bé cưng sẽ hoàn toàn sụp đổ.

 

“Mẹ, mẹ đừng tìm lý do giúp ông ấy, tụi con có mắt nên thấy rất rõ, bọn con cũng có lỗ tai nên nghe cũng rất rõ ràng.” Đường Minh Hạo không tin cách nói của Tô Khiết, đây là là lần thứ hai cậu bé nghe Nguyễn Hạo Thần nói không thích trẻ con, thậm chí là chán ghét trẻ con.

“Bé cưng, con nghe mẹ nói, ba con…” Tô Khiết muốn lấy lại một chút ấn tượng tốt cho cậu ba Nguyễn.

“Giải thích là ngụy biện, ngụy biện là che giấu, mẹ còn muốn giải thích cho ông ấy sao?” Nhưng lúc này Đường Minh Hạo cắt ngang lời cô nói.

Tô Khiết: “…”

Được rồi, hiện tại xem ra cô nói gì cũng vô dụng.

Cậu ba Nguyễn, anh nên tự cầu nhiều phúc đi.

“Mẹ, khi nào mẹ kết hôn với ông ấy?” Đường Minh Hạo nhìn Tô Khiết, con ngươi nhanh chóng lóe lên, đột nhiên hỏi.

“Hả?” Tô Khiết nhíu mày lại, sao cậu bé đột nhiên hỏi đến vấn đề này?

Bình luận

Truyện đang đọc