CÔ VỢ CÂM QUÁ BÁ ĐẠO

Chương 737

“Nguyễn Hạo Thần, hiện tại đang là ban ngày ban mặt, anh…” Tô Khiết hoảng sợ, bản năng muốn ngăn tay anh lại.

“Ai quy định ban ngày anh không thể muốn vợ của anh, anh không thể muốn vợ của anh bất cứ lúc nào cũng được.” Nguyễn Hạo Thần lại nhanh chóng cầm lấy tay cô, anh dùng một bàn tay cầm hai tay cô, sau đó kéo lên đỉnh đầu cô, anh hôn cô càng mãnh liệt hơn.

Tô Khiết nghe anh nói thì khóe môi giật giật, không biết cậu ba Nguyễn có phát hiện lời này của em hoàn toàn miêu tả mình thành loại cầm thú bất cứ lúc nào cũng có thể gì gì đó.

Tô Khiết biết chuyện này rất bình thường, vốn không thể ngăn cản anh, huống chi hôm nay anh lại quyết tâm như thế.

Tô Khiết không ngăn cản, mặc kệ anh ‘muốn làm gì thì làm’.

Cuối cùng Tô Khiết hối hận, cô không nên, không nên mặc kệ anh.

Đêm qua, cậu ba Nguyễn cho cô nghỉ ngơi một đêm, hôm nay anh đòi lại, đòi lại gấp đôi.

Cuối cùng Tô Khiết không biết mình ngủ thiếp đi, hay là bị anh giày vò quá độc ác đến quá mệt mỏi.

Sáng sớm hôm sau, trời còn chưa sáng, điện thoại của Nguyễn Hạo Thần đột nhiên vang lên.

Nguyễn Hạo Thần nhìn thoáng qua số điện thoại, con ngươi hơi trầm xuống, sau đó anh nhanh chóng nghe máy.

Lúc này Tô Khiết ngủ say không hề phát hiện.

“Đại ca, đã xảy ra chuyện rồi, Nguyễn Chí đã chết, còn có mấy người của chúng ta cũng bị bọn họ khống chế, có lẽ anh phải đến đây một chuyến.”

“Ừ, tôi biết rồi.” Khuôn mặt cậu ba Nguyễn nghiêm túc lại, giọng nói cũng trầm xuống. Anh cúp điện thoại, nghiêng mắt nhìn Tô Khiết ngủ say bên cạnh, anh thật sự không muốn rời khỏi cô, một chút cũng không muốn.

Nhưng người của anh đã chết, chuyện này anh cần phải đi xử lý, lần này sợ là có nguy hiểm nên không thể cô đi theo.

“Tô Khiết, anh phải đi ra ngoài mấy ngày, em phải ngoan ngoãn ở nhà.” Nguyễn Hạo Thần cúi người đến gần tai cô nói nhỏ: “Ngoan ngoãn ở nhà chờ anh về.”

Ngày hôm qua Tô Khiết bị anh giày vò qua mức, lúc này cô chỉ loáng thoáng nghe thấy anh nói chuyện, nhưng cô đang ngủ mơ màng cũng không nghe rõ anh đang nói cái gì.

Cô muốn mở mắt, nhưng mí mắt giống như nghìn cân, không mở ra được.

“Tô Khiết, đồng ý với anh.” Nguyễn Hạo Thần hơi há miệng nhẹ nhàng cắn vào tai cô, anh biết cô rất mệt, nhưng anh phải ra ngoài, có thể phải đi mấy ngày mới trở về, anh thật sự không nỡ rời xa cô.

Tô Khiết cảm giác lỗ tai ngứa, tê tê, sau đó cô cũng nghe thấy anh nói cô đồng ý với mình.

Đồng ý cái gì?

“Ừ.” Lúc này Tô Khiết nửa ngủ nửa mơ không rõ ràng, nhưng anh cắn làm cho cô khó chịu nên đồng ý một tiếng.

“Ngoan.” Nguyễn Hạo Thần nghe thấy cô trả lời thì nhẹ giọng cười, lại hôn lên mặt cô, hôn môi cô, sau đó mới đứng dậy, nhanh chóng mặc quần áo.

Động tác của Nguyễn Hạo Thần rất nhanh, nhưng không tạo ra âm thanh quá lớn, không ảnh hưởng đến Tô Khiết, cho nên từ đầu đến cuối Tô Khiết không tỉnh lại.

Nguyễn Hạo Thần đi tới cửa thì dừng lại, anh suy nghĩ rồi quay lại mở tủ đầu giường ra, ánh mắt đầu tiên nhìn thấy bản thỏa thuận mới ký của bọn họ.

Nguyễn Hạo Thần ngẩn người, khóe môi hơi cong lên, lần này cô không giấu đi như lần trước.

Anh lấy bản thỏa thuận ra nhìn, bởi vì bản thỏa thuận vừa biết chưa được mấy ngày, cho nên chữ viết vẫn không thay đổi gì.

Bình luận

Truyện đang đọc