CÔ VỢ CÂM QUÁ BÁ ĐẠO

Chương 3052

Quản gia Trọng bình tĩnh lại, nhìn thành chủ nhà mình với vẻ mặt ngạc nhiên. Lời vừa rồi là thành chủ nói sao? Ông ta theo bên cạnh thành chủ nhiều năm như vậy, trước giờ không biết thành chủ lại biết nói những lời như vậy bằng giọng điệu thế kia.

Nhất là trong những năm tìm bà chủ này, bình thường thành chủ rất ít nói, càng sẽ không nói những lời như vậy.

Ông ta đột nhiên cảm thấy thành chủ nhà mình giống như từ trên mây cao cuối cùng cũng đáp xuống mặt đất, có thêm một chút sự tức giận của người thường như vậy.

Sự thay đổi như vậy của thành chủ thực sự khiến cho quản gia Trọng vừa mừng vừa sợ!

Thực ra ông ta nào dám hỏi thành chủ, lời vừa rồi là ông ta chỉ đang tự hỏi mình.

“Thành chủ, tôi lập tức đi điều tra!” Quản gia Tr ọng lúc này không nói gì, bởi vì không có chứng cứ, mọi lời nói đều là vô nghĩa, ông ta cũng không dám nói nhảm trước mặt thành chủ.

Quản gia Trọng vừa định rời đi thì chú Lương lại chạy tới.

Quản gia Trọng rõ là sửng sốt khi nhìn thấy ông ta, gần đây Lương chạy đến chỗ thành chủ bên này có hơi thường xuyên, nhưng nếu như Lương không có chuyện gì đặc biệt thì chắc là sẽ không đến.

Vậy nên quản gia Trọng cũng không vội rời đi, và dừng lại.

“Thành chủ, vừa rồi Trình Nhu Nhu lại đến nhà họ Nguyễn.” Khi chú Lương nói ra lời này, vẻ mặt trước nay luôn lãnh đạm của ông ta có phần thiếu kiên nhẫn.

Ngược lại, trên mặt Trương Minh Hoàng không có gì khác thường, ông ta chỉ thản nhiên liếc nhìn chú Lương, giống như đang hỏi: vấn đề như vậy có cần tới thưa trình với ông ta không?

“Sau khi rời khỏi nhà họ Nguyễn, Trình Nhu Nhu đã liên lạc với Tiểu Cửu. Trình Nhu Nhu nói muốn gặp thành chủ, muốn cầu xin cho Nguyễn Hạo thần.” Chú Lương thuật lại ý ban nãy của Trình Nhu Nhu.

Quản gia Trọng tỏ vẻ nghi ngờ, hoàn toàn nghe không hiểu có ý gì!

Trong ánh mắt của Trương Minh Hoàng có thêm vài phần khó hiểu: “Gặp tôi? Cầu xin cho Nguyễn Hạo thần?”

“Đúng vậy, Trình Nhu Nhu cho rằng chuyện ở nước R là ý của thành chủ. Cô ta nghĩ rằng thành chủ đang đối phó với Nguyễn Hạo thần để trút giận cho cô ấy. Cô ta đến nhà họ Nguyễn chắc là đã hứa hẹn điều gì đó với nhà họ Nguyễn, cho nên sau khi rời khỏi nhà họ Nguyễn đã vội vã muốn gặp thành chủ.”

“Ha…” Quản gia Trọng trực tiếp cười nhạo, lên tiếng: “Cô ta thật là không hiểu gì về bản thân.”

“Điều gì đã khiến cô ta sinh ra ảo tưởng như vậy?” Quản gia Trọng thực sự nghĩ không ra Trình Nhu Nhu sao lại có cách nghĩ như vậy. Với thái độ thành chủ đối với Trình Nhu Nhu, lẽ nào đến bây giờ Trình Nhu Nhu vẫn không hiểu ra được vấn đề?

Thành chủ vốn không quan tâm gì đến Trình Nhu Nhu, làm sao có thể trút giận thay Trình Nhu Nhu?

Vậy mà Trình Nhu Nhu lại còn hứa hẹn với nhà họ Nguyễn? Quả thật là điên rồ!

“Tôi nói, ông có cần thiết phải đặc biệt chạy tới nói chuyện này với thành chủ không? Ông cứ mặc kệ cô ta, lẽ nào ông còn cho rằng thành chủ còn phải mời cô ta đến hay sao?” Quản gia Trọng cho rằng chú Lương không cần phải vì chuyện này mà chạy đến đây.

“Đương nhiên không phải…” Chú Lương dừng lại một chút, sau đó mới nói tiếp: “Khi đó, Tô bảo Tiểu Cửu nói với Trình Nhu Nhu rằng thành chủ đã tự mình đến nước R.”

“Hả?” Quản gia Trọng trực tiếp nhướng mày, thành chủ sẽ đích thân đến nước R vì một chuyện nhỏ nhặt như vậy sao? Làm sao có thể?

Nhưng hiển nhiên quản gia Trọng nhanh chóng nhận ra rằng đây không thể nào là trọng điểm chú Lương muốn nói đến: “Sau đó thì sao?”

Bình luận

Truyện đang đọc