Chương 390
Nguyễn Hạo Thần thả lỏng người, đột nhiên cảm thấy đau dạ dày dữ dội, thân thể của anh cứng đờ, lúc xoay người, hai tay giả vờ giống như vô ý đè xuống dạ dày, nhưng khi Tô Khiết đến bên cạnh anh, tay của anh lại không chút dấu vết buông xuống.
Tô Khiết chú ý tới sự khác thường của anh, đôi mắt lóe lên, nhưng cô cũng không nói gì.
Sau khi lên xe, Nguyễn Hạo Thần không nói gì, hơi dựa vào ghế ngôi, sắc mặt hơi trắng bệch.
Tô Khiết chú ý tới tay của anh, hướng ngón tay của anh hơi đặt về phía dạ dày, trong vô thức có lẽ anh muốn đè xuống dạ dày, nhưng lại nhịn.
Anh như vậy, có lẽ là vì đau dạ dày?
Những người như anh, ngày bình thường có rất nhiều bữa tiệc xã giao, hầu hết đều có bệnh đau dạ dày.
Tô Khiết mặc dù quyết định cố gắng không để anh cảm thấy sự tôn tại của mình ở trước mặt, nhưng nhìn anh như vậy, vẫn còn có chút không đành lòng, hoặc ngày thường chăm sóc hai bảo bối đã trở thành thói quen, nên giờ phút này nhìn bộ dạng khó chịu của anh, theo bản năng cô nghĩ phải làm điều gì đó.
Hơn nữa, cô cảm thấy sở dĩ Nguyễn Hạo Thần bị đau dạ dày có thể là do tức giận, là bị cô chọc tức!
Vậy nên, cô phải chịu trách nhiệm.
“Thư ký Lưu, dừng xe ở phía trước một chút!” Cuối cùng Tô Khiết vẫn mềm lòng.
“Vâng.” Thư ký Lưu ngẩn người, thấy tổng giám đốc nhà mình không phản đối liền đỗ xe ở ven đường.
Xe dừng lại, Tô Khiết liên mở cửa xuống xe.
Giờ phút này Nguyễn Hạo Thần đang rất đau bụng, hơn nữa, anh cũng không nghĩ tới việc khống chế cô, vậy nên cũng không hỏi nguyên nhân cô xuống xe.
“Tổng giám đốc, anh lại bị đau dạ dày sao? Có cần tôi mua thuốc cho anh không, phía trước có một hiệu thuốc!” Thấy Tô Khiết xuống xe, thư ký Lưu mới xoay người, lo lắng nhìn về phía tổng giám đốc nhà mình.
Tô Khiết xuống xe, Nguyễn Hạo Thần liền đặt tay lên dạ dày, lần này đau đến lợi hại, anh cũng có chút không nhịn được, chỉ là nghe thấy lời nói của thư lý Lưu, đôi mắt của anh lóe lên: “Chờ một chút đi.”
“Tổng giám đốc, thật ra anh không cần giấu diếm mợ chủ, mợ chủ biết cũng có thể chăm sóc anh!” Thư ký Lưu sao có thể không nhận ra rằng tổng giám đốc nhà mình không muốn cho mợ chủ biết, nhưng anh ta không hiểu, chuyện như vậy vì sao tổng giám đốc lại phải giấu giếm mợ chủ?
Chăm sóc anh?
Từ sau khi mẹ rời đi, trong cuộc sống của anh dường như đã thiếu đi hai từ chăm sóc, qua nhiều năm như vậy, anh vẫn tự chăm sóc chính mình.
Nhiều năm như vậy, anh vẫn không ngừng để cho mình mạnh mẽ, thứ anh muốn là chinh phục chứ không phải là chăm sóc!
Vì chuyện năm đó của cha mẹ, bên cạnh anh thậm chí không có người phụ nữ nào, ngoại trừ lần ngoài ý muốn vào năm năm trước, và lần này cưới cô.
“A, mợ chủ đi đến hiệu thuốc? Có phải muốn mua thuốc cho tổng giám đốc không?” Thư ký Lưu đột nhiên hô lên một tiếng, cắt đứt dòng suy nghĩ của Nguyễn Hạo Thần.
Đôi mắt Nguyễn Hạo Thần theo bản năng nhìn vê phía cửa hiệu thuốc, nhìn thấy Tô Khiết vừa đi vào hiệu thuốc.
Chỉ là mua thuốc cho anh sao? Anh thật sự rất nghi ngờ, đây hoàn toàn không phải điều mà người phụ nữ kia sẽ làm.
Anh biết rõ, người phụ nữ kia không phải cam tâm tình nguyện gả cho anh, vậy nên anh cũng không hi vọng xa vời rằng cô có thể thật sự quan tâm anh.