CÔ VỢ CÂM QUÁ BÁ ĐẠO

Chương 2699

Mặc dù anh cả đã dùng Minh Hạo để dụ ông Cổ tới, nhưng chắc chắn anh ấy chưa hứa hẹn điều gì cả, mọi thứ đều phải dựa theo ý kiến của thằng bé.

Nhà họ Đường luôn tôn trọng sự lựa chọn của con cái mình, anh cả cũng thế.

Do đó chuyện của ông Cổ có thể thành công hay không thật sự rất khó nói.

Viện trưởng nhìn thấy Giáo sư Cổ bắt đầu kiểm tra, lời ra tới miệng cũng cố gắng nuốt xuống. Ông ta chỉ muốn bà cụ Nguyễn sẽ càu nhàu về vấn đề thiết bị trước khi Đường Minh Hạo lên tiếng, lại quên mất nhà họ Cổ là thế gia Đông y, Giáo sư Cổ cũng nghiên cứu về Đông y.

Lúc trước anh đã nghe nói Giáo sư Cổ khám cho bệnh nhân chưa bao giờ sử dụng thiết bị, bởi vì bản thân Giáo sư Cổ có hiệu quả hơn bất cứ thiết bị nào.

Hôm nay xem như anh đã thật sự được nhìn thấy, tuy anh học Tây y, không hiểu về Đông y, nhưng điều đó cũng không ảnh hưởng tới sự sùng bái của anh.

Bà cụ Nguyễn nhìn Giáo sư Cổ kiểm tra, mắt bà ta lập lòe với tốc độ cực nhanh, Giáo sư Cổ này không cần dùng gì, chỉ nhìn bằng mắt, bắt mạch bằng tay thôi ư?

Nếu là như vậy, bà ta có thể lấy điểm này để nói không? Dù sao ông ta cũng không dùng thiết bị, không có kết quả kiểm tra, họ cũng không nhìn thấy, chỉ dựa vào lời nói của Cổ Vũ, bà hoàn toàn có thể không chấp nhận.

Bà cụ Nguyễn đang suy nghĩ thì Giáo sư Cổ đã kiểm tra xong. Ông ấy đứng dậy, đầu tiên là nhìn ông cụ Nguyễn nằm bất động trên giường, sau đó lại nhìn bà cụ Nguyễn, cuối cùng ông ấy chuyển tầm mắt sang các phóng viên có mặt ở đây, nhìn thẳng vào ống kính camera, khóe môi khẽ hé, nói ra rõ ràng từng câu từng chữ: “Cơ thể bệnh nhân không có bất cứ vấn đề gì, với sức khỏe của bệnh nhân thì không thể xuất hiện tình trạng hôn mê được, do đó tình trạng hôn mê của bệnh nhân hiện tại là giả.”

Giáo sư Cổ nói quá thẳng thừng khiến tất cả các phóng viên đều sốc. Giáo sư Cổ kiểm tra xong nói cơ thể ông cụ Nguyễn không có vấn đề thì thôi, ông ấy còn nói thẳng ra ông cụ Nguyễn đang giả vờ hôn mê, vậy thì thật khó xử.

Bây giờ ông cụ Nguyễn vẫn đang nhắm mắt nằm bất động trên giường kìa.

“Ông dựa vào đâu mà nói vậy? Ông chỉ nhìn sơ qua hai lần, rõ ràng ông đang gạt người!” Đương nhiên bà cụ Nguyễn sẽ không chấp nhận, hơn nữa bà ta vừa nghĩ ra cách ứng phó, lúc này lời nói của Giáo sư Cổ vừa khéo cho bà ta cơ hội phát huy.

Bà cụ Nguyễn cũng không ngờ Cổ Vũ sẽ nói thẳng ra ông cụ Nguyễn giả vờ hôn mê!

Không phải bác sĩ đều ăn nói rất khéo sao? Sao cái gì ông ta cũng dám nói thế?

“Dựa vào sự truyền thừa qua mấy trăm năm của nhà họ Cổ chúng tôi, dựa vào kinh nghiệm chữa bệnh hơn ba mươi năm của tôi.” Cổ Vũ nhìn bà cụ Nguyễn, ông có thể không so đo những chuyện khác, nhưng liên quan tới vấn đề truyền thừa Đông y, ông nhất định phải so đo!

“Bà cụ Nguyễn, Giáo sư Cổ là bác sĩ Đông y, cách khám bệnh của Đông y là như thế, nhưng ông ấy khám còn chính xác hơn bất kỳ loại thiết bị tiên tiến nào. Trước đây có một bệnh nhân kiểm tra bằng thiết bị không phát hiện ra, nhưng giáo sư vừa nhìn là biết ngay vấn đề là gì, vì thế kết quả kiểm tra của Giáo sư Cổ sẽ hoàn toàn không có vấn đề. Giáo sư Cổ nói ông cụ Nguyễn không sao thì chắc chắn là ông cụ Nguyễn không sao.” Tuy viện trưởng khá bất mãn khi nghe thấy lời bà cụ Nguyễn, nhưng ông ta vẫn kiên nhẫn giải thích cho bà ta.

Khó lắm Giáo sư Cổ mới đến bệnh viện của họ, khó lắm ông ấy mới giúp họ khám bệnh cho người bệnh của bệnh viện họ, ông không thể để ông ấy bị bà cụ Nguyễn chất vấn như vậy được.

“Tôi không tin Đông y gì hết, giờ tôi chưa nhìn thấy kết quả, chỉ dựa vào lời nói của bác sĩ Cổ, các ông bảo tôi phải tin thế nào đây?” Lúc này bà cụ Nguyễn cứ túm lấy điểm này không buông, dù sao đi nữa bà cũng sẽ không chấp nhận.

Bình luận

Truyện đang đọc