CÔ VỢ CÂM QUÁ BÁ ĐẠO

Chương 3000

Đối với anh mà nói, nhất cử nhất động của cô, từng câu từng chữ của cô, một nụ cười của cô, đối với anh mà nói đều là rượu ngon, cũng là độc dược!!

Lâm Bối trừng to mắt nhìn anh, người này làm sao lại như vậy, chính anh không cần mặt mũi nữa thì thôi đi, anh còn bỗng nhiên vu khống cô như vậy.

Cô quyến rũ anh lúc nào? Cô làm sao có thể quyến rũ anh?!

Cô rõ ràng là không hề làm gì, hơn nữa cô tránh anh còn không kịp mà.

“Đừng nhìn tôi như thế, thật đấy, nếu không tôi…” Bên trong giọng nói của Đường Lăng mang theo mấy phần khàn khàn, căn bản chính cô cũng không biết dáng vẻ lúc này của cô mê người đến cỡ nào!!

“Anh cút đi, không biết xấu hổ.” Lâm Bối tức giận, toàn bộ gương mặt đỏ bừng, nhịn không được nhấc chân đá anh.

Đường Lăng cũng không ngại, ngược lại còn rất vui vẻ, trực tiếp cười khẽ một tiếng, anh đột nhiên tới gần, không quan tâm chân cô đang đá đạp lung tung, mà đè nửa người lên trên người cô.

Anh nhìn gương mặt của cô đang ở gần ngay trước mắt, đôi môi gần ngay trước mắt, âm thầm hít một hơi.

Đường đại thiếu anh muốn tiến hành theo từng bước, anh vẫn phải khống chế chính mình, không thể quá xúc động.

Ngón tay của anh xoa lên mặt của cô, từ lông mày cô, đến mắt của cô, chậm rãi dời xuống, cuối cùng ngón tay thon dài của anh rơi đến trên môi của cô: “Đừng khẩn trương, sẽ không bắt buộc em.” Mặc dù anh rất muốn, nhưng sẽ không miễn cưỡng cô, cho nên lúc này anh không tiếp tục hôn cô, anh sợ sẽ không khống chế nổi chính mình.

Lâm Bối liền giật mình, cô tin tưởng lời này của Đường Lăng, mặc dù cô không chỉ mắng Đường Lăng hèn hạ, không biết xấu hổ một lần ở trong lòng, nhưng cô biết, Đường Lăng tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện ép buộc phụ nữ.

Thời điểm trước kia ở nước Z, thời điểm ban đầu mặc dù anh kiên trì nói muốn cưới cô, mặc dù thái độ của anh lúc đó rất mạnh bạo, nhưng xưa nay anh không ép buộc cô bất cứ chuyện gì, thậm chí cuối cùng anh cũng lựa chọn buông tay, để cô rời đi.

Cho nên chỉ cần cô không đồng ý, chắc chắn Đường Lăng sẽ không làm ra chuyện quá mức.

Chỉ là cô nghĩ đến vừa rồi khi anh hôn cô, cô đã quên phản kháng, thậm chí cô còn…

Lâm Bối nghĩ tới những thứ này, mặt càng đỏ hơn, trong lòng không biết là tức giận hay là ngượng ngùng, lúc này gương mặt của Đường Lăng ở gần ngay trước mắt, không ngừng phóng đại, cô đột nhiên có chút không dám nhìn anh, không biết là chột dạ hay là vì điều gì, cô theo bản năng nhắm mắt lại.

Từ lúc còn rất nhỏ, cô đã nữ giả nam, trở về hoàng thất, là con gái nhưng lại giả trai, cô căn bản không khả năng, cũng không dám nói chuyện yêu đương, cho nên, ở phương diện tình cảm, cô hoàn toàn không có kinh nghiệm, thậm chí cô còn không dám tiếp nhận đồ vật ở phương diện này.

Cho nên, lúc này, cô đối mặt với Đường Lăng, thật sự là có chút không chống đỡ được.

Hơn nữa cô chưa từng yêu đương, cũng căn bản không biết loại tình huống này nên làm như thế nào, không nên làm thế nào.

Cô nhắm mắt lại kỳ thật xem như một loại trốn tránh theo bản năng, mặt khác cô căn bản cũng không suy nghĩ nhiều, căn bản cũng không nghĩ đến nhiều như vậy!!

Đường Lăng vốn dĩ sợ sẽ hù dọa cô, cho nên mới giải thích với cô, muốn cô an tâm, Đường Lăng vốn cho là cô nghe anh nói lời này sẽ thở phào một hơi, sẽ an tâm, thậm chí có thể sẽ thật vui vẻ.

Nhưng, dù thế nào Đường Lăng cũng không nghĩ tới cô sẽ phản ứng như vậy.

Giờ phút này cô giống như đang xấu hổ ngượng ngùng, đôi mắt khép hờ, lông mi thật dài chợt khẽ run, giống như một đóa hoa lo lắng bất an lại chờ người đến hái.

Bình luận

Truyện đang đọc